Trở lại ký túc xá, tôi gửi cho Khúc Ngang một tin nhắn rất nghiêm túc.
Tôi: [Tôi có chuyện muốn nói].
Khúc Ngang: [? ]
Tôi: [Anh có thể đừng chạm vào đầu tôi nữa được không?]
Khúc Ngang: [? ]
Tôi: [Tôi vẫn đang phát triển chiều cao…].
Khúc Ngang: [? ]
Tôi: [Thật đó!!]
Khúc Ngang:[? ]
Tôi:……
Tôi: [Anh đừng [? ] nữa được không? Anh như vậy làm tôi giống như một con ngốc].
Khúc Ngang: [. ]
Tôi:……
Trước khi đi ngủ, tôi cứ loay hoay với cái điện thoại, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới ngập ngừng gửi tin nhắn cho hắn.
Tôi: [Chúc ngủ ngon].
Năm phút sau, Khúc Ngang:[? ]
Tôi:……
Mẹ kiếp, mới nói mà đã quên rồi? Lại trêu tôi nữa!?
Tôi phải block hắn ngay bây giờ!!
Tôi bực bội mở phần cài đặt ra, khi tôi chuẩn bị bấm "Thêm vào danh sách đen", thông báo tin nhắn mới nhảy ra.
Khúc Ngang: [Em ngủ ngon].
Mấy ngày này, tôi đều viết thư cho Khúc Ngang.
Nhưng sự lười biếng khiến tôi bắt đầu rối tung lên.
Từ hí hoáy viết thư rất hùng hồn đến vài bức vô tri.
Khúc Ngang không nói gì.
Tôi nghĩ hắn còn chả thèm nhìn đến.
Thứ Bảy, tôi hoàn thành “nhiệm vụ” viết thư, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Dư Hằng đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi:
[Tiểu Vũ, gần đây em bận lắm sao?]
Tôi ngay lập tức hiểu được ẩn ý của anh ấy.
Tôi đã không tham gia mấy buổi tập của câu lạc bộ rồi.
Câu lạc bộ hoạt hình của chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều tiết mục cho ngày kỷ niệm thành lập trường, là thành viên của câu lạc bộ ban vũ đạo, lẽ ra tôi phải tập luyện hàng ngày…
Nhưng tôi đã xin nghỉ vài ngày rồi.
Vô trách nhiệm thật, nhưng tôi không hề hứng thú với việc đó chút nào…
Việc tôi tham gia câu lạc bộ hoạt hình là một “sự cố”.
Khi câu lạc bộ đang tuyển thành viên mới, đúng lúc tôi đi ngang qua bị một giọng nói dịu dàng chặn lại.
Chàng trai mặc bộ trang phục cosplay lạ mắt nhưng lại có khí chất lạnh lùng và rất đẹp trai.
Tôi không phải người thích truyện tranh hay trò chơi và cũng hiếm khi xem anime, thậm chí mãi sau này tôi mới biết nhân vật mà Dư Hằng cosplay là Tomioka Giyuu của bộ phim Kimetsu No Yaiba*.
*Cả nhà có thể search trên Google về bộ phim này nhaaa, xem cũng hay lắm áaa.
Nhưng vào lúc đó, tôi đã nhầm lẫn ứng cử vào ban vũ đạo.
May là tôi có nền tảng cơ bản nên việc học nhảy không khó.
Tôi đã cố gắng hết sức để hòa nhập vào nhóm người “2D” này, hòa đồng với những người trong bộ phận cos, tôi chụp ảnh cho họ.
Nhờ vậy mà tôi có thể hướng ống kính vào Dư Hằng một cách công khai.
Tôi như trúng tiếng sét ái tình với anh ấy. Rung động khi lần đầu gặp dần dần trở thành tình yêu to lớn qua từng bức ảnh.
Tôi nhìn vào tin nhắn của Dư Hành rồi trả lời:
[Hôm nay em không bận, em sẽ đi tập].
Dư Hằng: [Tốt rồi].
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhưng lại có chút thất vọng.
Anh ấy luôn dịu dàng như vậy, không bao giờ bộc lộ cảm xúc thái quá hay tức giận, tôi không thể nắm bắt được suy nghĩ của anh, tưởng chừng như trong tầm tay nhưng thực ra lại rất xa vời.
Buổi diễn tập kéo dài không lâu, Dư Hằng và ban của anh ấy cũng có việc phải làm, nên trong suốt quá trình, chúng tôi gần như không chạm mặt nhau.
Mãi đến khi xong việc, anh mới đi về phía tôi: “Anh đưa em về ký túc xá nhé?”
Tôi đang định gật đầu thì chợt nhớ đến Khúc Ngang.
Để tránh hiểu lầm rắc rối, tôi miễn cưỡng từ chối:
“Em còn có việc.”
Dựa theo tính cách của Dư Hằng, cuộc trò chuyện của chúng tôi lẽ ra nên kết thúc ở đây.
Không ngờ, anh đột nhiên nheo mắt lại hỏi:
“Đi tìm Khúc Ngang sao?”
Tôi sửng sốt: “Hả?”
Anh cười nhẹ, lập tức quay lại bộ dáng dịu dàng:
“Không có gì, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi.”
Có vẻ sự nguy hiểm vừa hiện lên trong mắt anh chỉ là do tôi tưởng tượng.
Tôi ngẩn ngơ nói một tiếng "Ồ" rồi đuổi theo anh ấy.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà, tôi gặp hoa khôi của trường.
Từ khi bỗng nhiên trở thành bạn gái của Khúc Ngang một cách khó hiểu, tôi luôn cảm thấy có lỗi với cô ấy và tìm mọi cách để tránh mặt cô ấy.
Kỳ thực, hoa khôi Hạ Tụng Lam là một cô gái khá dịu dàng, cô ấy chỉ hỏi một số câu hỏi như tôi và Khúc Ngang quen nhau như thế nào và tại sao chúng tôi lại yêu nhau.
Đùa thật chứ, tất nhiên là tôi không biết rồi.
Tôi chỉ có thể tỉnh bơ, nói dối cô ấy mà không đỏ mặt.
Dư Hằng nhìn tôi chằm chằm mà không nói lời nào, khiến tôi có chút sợ hãi.
Hoa khôi nhìn Dư Hằng đứng cạnh tôi, đột nhiên nghiêm túc nói:
“Cậu với Khúc Ngang như vậy, không phải nên giữ khoảng cách với người con trai khác sao?”
Sau đó cô ấy lại cười cười:
“Dù sao tiền bối Dư Hằng cũng là “thần tượng” của rất nhiều người, đúng không tiền bối?”
Dư Hằng cũng cười, nhưng ánh mắt anh lại rất lạnh lùng:
“Đó là vấn đề của tôi, không giữ khoảng cách…không được, dù sao Tiểu Vũ đáng yêu như vậy...”
Tôi:?!!
Anh ấy nói tôi dễ thương?
Tôi choáng váng đến mức không nghe được hai người họ nói gì.
Tôi chỉ biết sau khi nói chuyện, Hạ Tụng Lam mang vẻ mặt rất khó chịu rời đi.
Tôi khó hiểu: “Tiền bối, cô ấy sao vậy?”
“Chắc là ghen tị với sự dễ thương của em chăng?”
Lại nữa?!
Tôi mím môi: “Tiền bối, sau này anh đừng nói những lời như vậy nữa được không…”
Tôi sợ sẽ không thể kiểm soát được trái tim của mình.
Dư Hằng có chút lạnh lùng: “Sợ bạn trai hiểu lầm sao?”
“Không…” Tôi có chút buồn lòng
“Mối quan hệ của em và Khúc Ngang chỉ là tạm thời thôi…”
“Còn về “hành trình tình yêu” mà em vừa nói thì sao?”
Anh ấy thực sự giỏi trong việc tra hỏi.
“Em bịa ra...”
Dư Hằng thấy thật nực cười.
Tôi cúi đầu muốn chôn mình tại chỗ.
Đột nhiên có một bàn tay to lớn đặt lên đỉnh đầu tôi.
Không giống như Khúc Ngang, động tác của anh rất nhẹ nhàng, như thể đang chạm vào vật gì đó dễ vỡ.
Một giọng nói ôn hòa vang lên trên đầu:
“Nghĩa là anh vẫn còn cơ hội?”
Vào thời điểm quan trọng, tôi lại hành động như một con đà điểu.
Sau khi nghe Dư Hằng nói những lời này, phản ứng đầu tiên của tôi là bỏ chạy.
Cảnh tượng mà tôi đã tưởng tượng vô số lần hiện ra trước mắt tôi như một giấc mơ.
Nhưng tôi không thể dũng cảm tiến thêm một bước nữa.
Trở lại ký túc xá, càng nghĩ càng thấy bực mình.
Nếu không có Khúc Ngang, có lẽ bây giờ tôi đã tỏ tình với Dư Hằng rồi.
Vì thế……
Tôi lập tức đứng dậy đi tìm Khúc Ngang.
Cuối cùng cũng tìm thấy hắn ở nhà đa năng.
Hắn vừa chơi bóng rổ xong, đổ một lớp mồ hôi mỏng, ngồi ngoài sân nghỉ ngơi.
Khi nhìn thấy tôi đến từ xa, hắn sững sờ trong giây lát.
Tôi chỉ cảm thấy khó chịu đến đỉnh điểm.
Không màng mọi thứ xung quanh, hắn sải bước về phía tôi.
“Khúc Ngang, chúng ta chia tay đi!”
Lời nói dứt khoát của tôi đã át đi hết tiếng ồn ở đây, mọi người xung quanh đều nhìn về phía đó.
Sau đó tôi mới nhận ra tôi đã nói gì.
Tôi hoảng hốt:
“À không, ý tôi là chúng ta đừng giả vờ nữa…”
Khúc Ngang lập tức kéo tôi ra ngoài: “Ra ngoài nói chuyện đi.”
Tới cầu thang hắn mới buông tôi ra.
Tôi lùi lại một bước: “Tôi không muốn giả làm bạn gái của anh nữa!”
Khúc Ngang nheo mắt lại, dùng giọng nguy hiểm nói: “Hả?”
Tôi liếm môi: “Anh, tìm người khác đi.”
Hắn tiến đến gần tôi: “Vì Dư Hằng?”
Tôi cúi đầu xuống và im lặng.
“Tiêu Vũ, Dư Hằng và Hạ Tụng Lam đi chơi cùng nhau, em biết không?”
Tôi ngước mắt lên nhìn hắn: “Không thể nào!”
Vừa rồi hai người nói chuyện không hề có chút vui vẻ nào trước mặt tôi, sao có thể thế được?
Khúc Ngang thản nhiên mỉm cười rồi giơ điện thoại ra trước mặt tôi.
Vòng bạn bè của Hạ Tụng Lam không có thông tin gì nhưng có một bức ảnh.
Là góc nghiêng của Dư Hằng.
Tim tôi chợt thắt lại.
Khúc Ngang cất điện thoại, thản nhiên cười:
“Vậy thì, đợi Dư Hằng tỏ tình với em, tôi sẽ sẽ đồng ý chia tay.”
Tôi không nói gì.
Anh lại hỏi: “Sao thế?”
Tôi hung hăng đẩy anh ra: “Tôi ghét anh!”
Những tiếng nức nở nghẹn ngào phát ra khiến cả hai chúng tôi đều sững sờ.
“Em, đừng, đừng khóc…”
Hắn ta đưa tay ra nhưng tôi hất mạnh ra.
Tôi không muốn khóc trước mặt hắn, nhưng hắn càng nói, nước mắt tôi lại không ngừng rơi nhiều hơn.
Đúng lúc đó, một loạt tiếng cười khúc khích phát ra từ phía trên cầu thang.
Tôi nhìn lên và thấy một dãy những cái đầu đang lấp ló.
Một chàng trai mạnh dạn nói:
"Khúc Ngang, cậu làm cái quái gì vậy? Sao không nhanh nhanh dỗ dành bạn gái nhỏ của mình đi? Hay để tôi chỉ cho cậu một mẹo. Bàn phím hay sầu riêng, chọn một đi. Mà thôi, chọn sầu riêng luôn đi, bàn phím không khả thi".
Khúc Ngang: “Cút.”
Một lần nữa tôi không đủ can đảm mà bỏ chạy.
Về ký túc tôi nằm ỳ trên giường cho đến khi trời tối.
Khúc Ngang nhắn tin và gọi tôi đều phớt lờ.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi lại có chút sợ hãi.
Khi biết mối qua hệ của Dư Hằng và Hạ Tụng Lam không đơn giản, sự nhạy cảm của đã khiến tôi không giữ được bình tĩnh mà nổi giận với Khúc Ngang.
May mắn hắn không làm gì tôi, nhưng tôi không biết sau này hắn có làm vậy không…
Tôi lắc đầu.
Dù thế nào đi nữa, kể cả việc chuyện đó sẽ xảy ra, thì bây giờ tôi chỉ muốn biết mối quan hệ giữa Dư Hằng và Hạ Tụng Lam chính xác là gì.
Tôi mở WeChat ra nhập rồi lại xóa, nhưng cuối cùng không có tin nhắn nào được gửi đi.
Tôi nên hỏi anh ấy cái gì?
Bạn bè? Anh em? Hay là người yêu…?
Nhưng bây giờ trong mắt người khác tôi là bạn gái của Khúc Ngang… aaaaaaa.
Quên đi, cho dù không có Dư Hằng, tôi cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Khúc Ngang nữa.
Vì vậy, tôi đã nhắn tin cho Tiểu Mễ:
[Tớ phải làm gì để Khúc Ngang chia tay với tớ đây?]
Tôi chưa nói với Tiểu Mễ về vụ bạn gái giả, nên cô ấy chậm rãi trả lời bằng “?”.
Tiểu Mễ: [Cậu nghiêm túc à?]
Tôi: [Ừ.]
Tiểu Mễ: Việc này quá đơn giản, cậu cứ thế mà làm thôi!
Tôi:?
Cô ấy trực tiếp gửi tin nhắn thoại.
Tôi có thể tưởng tượng được khuôn mặt của cô ấy khi nghe voice:
“Chỉ cần cố tình gây phiền phức để làm anh ta không vui. Khi anh ta chơi game, cậu sập cầu dao. Khi anh ta bận, cậu đến gặp làm loạn. Anh ta thích ăn thịt thì cậu nói cậu ăn chay. Cậu hiểu chưa?"
Tôi: [Sẽ không bị đánh chứ?]
Tiểu Mễ: [Bị đánh thật thì nói tiếp, ai bảo đối phương là Khúc Ngang chứ?]
Tôi:……
Nếu xem cuộc vui có giá trị…
Tôi ngồi dậy và chuẩn bị ra khỏi giường để viết kế hoạch chi tiết về cái chết.
Đột nhiên có một số lạ gọi đến, bảo tôi xuống tầng lấy đồ ăn.
Tôi không gọi đồ ăn mà?
Có phải Tiểu Mễ gọi không?
Tôi xuống cầu thang bước ra khỏi ký túc xá nữ với tâm trạng vô cùng cảm động…
Sau đó tôi nhìn thấy Khúc Ngang.
Tôi:……
Khúc Ngang: “Cùng đi ăn đi.”
Tôi: “Tôi gọi đồ ăn mang về rồi.”
Khúc Ngang: “Là tôi nhờ người gọi điện thoại cho em.”
Tôi:……
Tôi chợt nhớ đến “tips chia tay” lúc nãy của Tiểu Mễ.
Tôi: “Khúc Ngang, anh có ăn thịt không?”
Hắn có vẻ bối rối: “Ừm”
Tôi đáp ngay: “Tôi ăn chay nên chúng ta không ăn cùng nhau được rồi”.
Hắn ta nhếch miệng cười: “Tệ thật, tôi không thể ăn chay được.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ý tưởng của Tiểu Mễ thực sự rất hữu dụng.
Khúc Ngang cúi người, nheo mắt nhìn tôi, giống như con hổ đói với ánh mắt đầy nguy hiểm:
"Bởi vì còn phải ăn em.