Cuối cùng, phòng trực tiếp cũng xuất hiện bình luận đầu tiên.
[Chủ phòng mới à ? Nam hay nữ vậy ?]
Nhìn dòng chữ chậm rãi trôi qua , Tô Nhung lập tức lấy lại tinh thần sau một hồi tranh đấu trong đầu, thành thật trả lời: "Mình là nam."
Dù rất xấu hổ nhưng cậu biết việc hóa trang thành nữ chính là điểm hấp dẫn của buổi phát sóng trực tiếp này của mình, nếu không làm vậy, cậu sẽ không có sức cạnh tranh.
Quả nhiên, sau khi biết chủ phòng mới mặc váy ngắn bó sát người này là một cậu trai nhỏ, phòng trực tiếp cuối cùng cũng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
[Tôi đã nói rồi, da trắng eo nhỏ vai hẹp khẳng định là cậu trai nhỏ !]
[Giọng chủ phòng nghe nhẹ nhàng thật đấy, lộ mặt được không ?]
[Đúng rồi, show mặt đi]
Không ngờ có người muốn nhìn mặt mình sớm như vậy, Tô Nhung lập tức trở nên căng thẳng.
Cậu không muốn lộ mặt vì trong nhà không có đồ trang điểm nào, chỉ đơn giản mặc váy và đội tóc giả, mặt mộc, nhìn qua sẽ rất kỳ lạ.
Hơn nữa mặc đồ nữ mà lộ mặt cũng cần dũng khí.
Không còn cách nào khác, cậu nhỏ giọng thương lượng: "Lần sau mình show mặt nhé ?"
Vậy là Tô Nhung không làm tốt nhiệm vụ của mình. Phải biết rằng, những người xem trực tiếp này giỏi nhất là ra yêu cầu với chủ phòng. Ai có thể đáp ứng được yêu cầu thì không sao; nếu không thỏa mãn, nhất định sẽ tiếp tục đưa ra các yêu cầu khác cho chủ phòng, rất tùy hứng.
Mà đối với tân binh như Tô Nhung, thoạt nhìn có vẻ dễ bắt nạt, người xem lại càng không có giới hạn, nghĩ cách hù dọa cậu.
[Không được, không lộ mặt liền báo cáo cậu ! Báo cáo xong thì không thể phát trực tiếp nữa đâu]
[Tô Tô đúng không ? Đừng nghe mấy lời vớ vẩn ở trên. Nếu bị báo cáo, sau ba lần cậu mới bị cảnh cáo nha.]
[Nên là nghe lời show mặt đi, không thì nhảy cho bọn tôi xem !]
[Ôi trời, không lộ mặt cũng được, nhìn miệng rất đẹp nha, lại gần camera một chút hát một bài nhé ~]
[Kaka, hát nhất thiết phải lại gần cam à ? Lầu trên nghĩ gì đừng để lộ liễu thế chứ.]
Nhìn màn hình đột nhiên trở nên hỗn loạn, Tô Nhung nhất thời không biết nói gì để che giấu sự hoảng loạn, cầm ly sữa bên cạnh uống một ngụm, tay run làm đổ vào người.
Toàn bộ miệng bị ướt, cằm còn vương lại vài giọt sữa, ngực thấm ướt một mảng lớn, bộ váy màu vàng nhạt mỏng dính vào da; váy trở nên xuyên thấu, dưới ánh đèn không ngừng lấp lóe ra ý tứ khác.
Lập tức, phòng phát sóng yên tĩnh.
Nhìn chủ phòng mới luống cuống lau vết sữa trên người, một dòng chữ lẻ loi nổi lên.
[Vậy bé con Tô Tô là bảo mẫu nhỏ đấy à ?]
Mỗi phòng phát sóng đều có loại hình và phong cách rõ ràng, phong cách khác nhau nên đối tượng khán giả cũng khác nhau.
Có hai loại livestream phổ biến trên nền tảng Duhai live: một là giải trí hai là bán hàng. Các phát sóng giải trí lại được chia thành nhiều loại khác nhau, trừ chơi game, ăn uống, ngủ nghỉ, còn lại là hát và nhảy múa.
Trong số các thể loại này, game, hát và nhảy chiếm tỷ lệ người xem nhiều nhất, nhất là vào ban đêm, rất nhiều người rảnh rỗi vào phòng xem để giết thời gian.
Với số lượng lớn, phòng phát sóng hỗn tạp nhóm người và sở thích của người xem bị thu hút vào "Tô Tô Live Room" (Phòng phát sóng của Tô Tô) thậm chí còn đặc biệt hơn, các bình luận cũng nhiều kiểu khác nhau.
Khi bình luận [bảo mẫu nhỏ] này nổi lên, rất nhanh nhiều bình luận khác cũng trực tiếp cop lại bình luận vừa rồi.
Lau sạch sữa trên váy xong, Tô Nhung ngẩng đầu nhìn màn hình, cả người ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.
Bảo, bảo mẫu nhỏ gì thế này !
Không phải vậy, không đúng, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, cậu chỉ là lo lắng run tay cầm không vững ly sữa mới làm đổ ra người, không phải là kịch bản, cũng không phải cố ý.
Trêu chọc chủ phòng là một điều thú vị, cho dù biết rằng Tô Tô nói thật, nhưng khán giả không nể mặt, đối với một tân binh mới ngay cả mặt cũng không show ra thì họ cũng không dành sự đồng cảm cho.
Nhưng nghe giọng nói nhẹ nhàng mềm mỏng của chủ phòng, đáng thương nói mình không cố ý, bình luận bắt đầu thay đổi.
[A, giọng nghe tủi thân vậy, sắp khóc à ?]
[Đã nói là không phải cố ý, mọi người đừng nói lung tung nữa]
[Đúng rồi, làm người ta tủi thân vậy rồi mà vẫn còn nói, cẩn thận t nhai mấy người nhai nhai nhai]
Một số người vì thanh âm trầm thấp khàn khàn mang theo tiếng khóc của cậu trai nhỏ rất nhanh liền đứng lên bảo vệ câu. Nhưng suy cho cùng cậu là người mới, fan cũng không mạnh mẽ đối kháng, lác đác vài fan qua đường đã bị đánh bại.
[Ai biết được có phải cậu ta đang muốn thu hút sự chú ý hay không ? Đừng để lộ kịch bản quá nha, mặt cũng không dám show, thỏ đế.]
[Muốn ăn bát cơm này ít nhất cũng phải có mặt mũi chứ, đừng giống mấy kẻ xấu xí núp sau cam.]
[Này, lầu trên à, nhìn miệng của cậu ấy khá đẹp, nho nhỏ non mềm chắc không xấu đâu...]
[Miệng đẹp thì sao ? Vẫn chỉ là một kẻ xấu xí !]
Có vẻ như cậu dần bị nhận định là một người xấu xí, tuy người xem trong phòng tổng chưa đến 30 người, nhưng đa số là đọc bình luận, vì chủ phòng lên tiếng, chỉ lác đác một hai người bình luận.
[Tô Tô, không thì cậu cứ lộ mặt đi ?]
[Đúng, miễn là đừng đầu vẹo mặt chuột, họ sẽ không nói mấy lời vớ vẩn nữa đâu...]
[Bé con đáng thương, chúng ta không cần để ý đến bọn họ, cứ phát sóng tiếp đi nha. Đã bấm theo dõi, lần sau lại vào xem Tô Tô phát trực tiếp.]
Nhìn thấy lời an ủi đơn độc này, Tô Nhung cảm thấy một tia ấm áp trong phòng phát sóng lạnh lẽo này, ném khăn giấy đang nắm chặt trong tay xuống, cậu quyết định.
Lộ mặt thì lộ mặt.
Nhưng từ trước đến nay cậu vẫn luôn để tóc dài che mặt, ngoại trừ anh trai trúc mã - người anh lớn lên từ khi còn nhỏ, rất ít người khen ngoại hình của cậu.