Rốt cuộc làm thế nào mới có thể thoát khỏi kết cục thê thảm kia.

Trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh duy nhất là hơi thở dồn dập không thể giải thích được cùng nhịp tim đập loạn của cậu, tầm mắt trở nên dần bất lực mờ mịt.

Thất thần nhìn chiếc hộp giấy trên bàn nhỏ bị mưa ướt nhăn nhúm. Tô Nhung nghĩ mấy chiếc bánh kem hẳn đều bị hỏng hết rồi, cậu duỗi tay định kéo lại gần, đột nhiên bị phân tâm từ âm thanh vang lên.

Màn hình điện thoại sáng lên, lời nhắc nhở đã được cài đặt từ trước hiện lên.

[Mang trà chiều cho Diễm Thần 3h30 chiều]

Nhìn vào lời nhắc nhở hiển thị trước mắt, đồng tử Tô Nhung đột nhiên co lại.

Mang trà chiều cho Diễm Thần.

Hình Diễm Thần.

Đây chính là công chính trong truy thê hỏa táng tràng, cũng là đại lão đầu tiên sẽ khiến cậu đến kết cục bi thảm.

Vì củng cố Hình gia vừa được tiếp quản, Hình Diễm Thần buộc phải liên hôn thương nghiệp cùng với Sở Lam. Ban đầu họ đồng ý không làm phiền nhau, nhưng Hình Diễm Thần dần bị Sở Lam thu hút; so với Sở Lam vốn là người hiểu biết và chu đáo, bạch liên hoa nhỏ mặt dày trơ trẽn làm phiền hắn.

Dù phiền phức nhưng Hình Diễm Thần cũng chưa đến mức ra tay, vốn nghĩ rằng lờ đi sẽ tránh được rắc rối, nhưng hắn không ngờ bạch liên hoa nhỏ thế mà lại lớn mật khiêu khích Sở Lam, khiến Sở Lam tức giận ký giấy ly hôn rồi bỏ đi.

Chính vì lỗi lầm của bạch liên hoa nhỏ, Hình Diễm Thần bắt đầu con đường truy thê, đồng thời xử lý thủ phạm đầu sỏ.

Chính là Tô Nhung.

Chậm rãi nuốt nước miếng, Tô Nhung run rẩy cầm điện thoại lên.

Bấm vào ứng dụng nhắc nhở, bấm vào "Nhắc nhở" này rồi ngón tay trượt sang trái. Khi thấy chữ xóa màu đỏ xuất hiện, cậu kiên quyết bấm xác nhận.

Xác nhận đã xóa.

Còn chưa kịp đặt điện thoại xuống, Tô Nhung lập tức ném hộp giấy trên bàn tròn vào thùng rác màu đen bên cạnh.

Cậu liền cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, tảng đá lớn treo trong lòng dường như được gỡ xuống.

Bả vai căng thẳng lập tức được thả lỏng, lưng vô lực dựa vào ghế sofa, quần áo trắng thấm đẫm dính vào người, làm ướt cả vào chiếc ghế sofa phía sau.

Nhưng Tô Dung không hề hay biết, chỉ ngơ ngác Nhìn ngôi nhà mình đang ở.

Đây không phải nhà của cậu, là nhà của Úy Khanh Duẫn.

Úy Khanh Duẫn là công chính trong truyện thế thân của bạch nguyệt quang, cũng chính là đại lão số 2.

Trong lòng Úy Khanh Duẫn cất giấu một bạch nguyệt quang, nhưng bạch nguyệt quang vì lý do nào đó đã ra nước ngoài, để giải tỏa nỗi khao khát của mình, Úy Khanh Duẫn tìm tới cậu; thời điểm đó, vì một số lý do mà cậu cần một số tiền lớn, Úy Khanh Duẫn xuất hiện đúng lúc, cả hai ra thỏa thuận thời hạn ba năm.

Úy Khanh Duẫn cho cậu một số tiền lớn, cho cậu một nơi ở, mà Tô Nhung phải đóng vai bạch nguyệt quang của đối phương, hợp tác với mọi yêu cầu của Úy Khanh Duẫn.

Tuy là người ra yêu cầu, nhưng Úy Khanh Duẫn mắc chứng sạch sẽ quá mức nên luôn giữ khoảng cách an toàn mỗi khi ở cùng Tô Nhung.

Chính vì vậy mà Tô Nhung đồng ý thỏa thuận buồn cười này.

Nhưng giờ, cậu muốn cắt đứt quan hệ với Úy Khanh Duẫn.

Vì giấc mơ đêm qua cho cậu biết, bạch nguyệt quang của Úy Khanh Duẫn sẽ sớm quay về; vì sự tồn tại của cậu, bạch nguyệt quang đã hiểu lầm, mà Úy Khanh Duẫn vì giải quyết hiểu lầm, liền bí mật giải quyết cậu.

Nghĩ đến cái kết đáng xấu hổ khi bản thân bị đuổi ra ngoài, Tô Nhung quyết định rời đi trước một bước.

Trong khoảng thời gian này Úy Khanh Duẫn đang đi công tác ở nước ngoài, chắc sau khai giảng của cậu hắn mới trở về, cậu sẽ có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Điều đầu tiên cần nghĩ đến chính là, làm thế nào để trả lại số tiền đã nợ Úy Khanh Duẫn.

...

Tiếng nhạc rộn ràng vang lên trong căn phòng thiếu ánh sáng.

Màn hình máy tính đặt sát bức tường trắng chiếu ra ánh sáng duy nhất trong phòng, ngồi trước màn hình là một cậu trai với mái tóc dài xoăn cùng chiếc váy nhỏ. Tầm mắt vẫn luôn nhìn vào màn hình, khuôn mặt dù không bị camera ghi lại, lại lộ rõ vẻ lo lắng.

Chờ một lúc lâu, sau khi nhìn thấy có người vào phòng phát sóng trực tiếp, Tô Nhung nhỏ giọng nói vào mic: "Chào mừng đến với phòng phát sóng trực tiếp của Tô Tô."

Giọng nói của cậu rất thiếu tự tin, lời nói cũng không thuần thục, liếc mắt cũng đoán ra được cậu là người mới vào nghề.

Nhưng phải làm sao đây ? Cậu cũng đã học những lời này từ những chủ phòng phát sóng khác. Trước đây cậu cũng chưa từng nghiêm túc nghiên cứu chúng, cũng như xem kỹ người khác phát sóng như thế nào, liền mơ mơ màng màng phát sóng luôn.

Tô Dung run rẩy kéo chiếc váy bó sát khi nhìn vào màn hình, cậu cảm thấy gương mặt rất nóng, đôi tai giấu trong bộ tóc giả cũng đỏ bừng.

Trước đây cậu đã từng nghe các bạn cùng lớp nói ngành livestream trực tiếp rất phổ biến, nhưng có quá nhiều phòng phát sóng dập khuôn, nếu không có điểm nổi bật căn bản không thể kiếm được xu nào.

Vì vậy, khi đang vắt óc suy nghĩ cách kiếm tiền, ý tưởng phát sóng trực tiếp nảy ra, nhìn vào chiếc váy nhỏ không rõ lai lịch trong tủ, cậu quyết định mặc nữ trang phát sóng.

Nhưng hiện tại nhìn phòng phát sóng chỉ có 6 người xem, Tô Nhung bắt đầu tự hỏi liệu quyết định của mình có sai lầm không.

Có lẽ cậu không phù hợp với việc này.

Tô Nhung không tự nhiên kéo chiếc váy xuống, đôi tay run rẩy kéo dây váy đã rơi xuống lần thứ ba.

May là camera quay cậu đang ngồi chỉ lộ cằm, có thể giấu đi trên nét mặt xấu hổ cùng thẹn thùng.

Cậu thực sự rất nhát, trong trí nhớ cậu chưa bao giờ mặc đồ hở hang như vậy.

Chiếc váy màu vàng nhạt bó sát có dây váy rất mỏng lại lỏng lẻo, buông xõa xuống vai; dù thiết kế ren trên ngực che đi bộ ngực phẳng nhưng đường viền cổ quá thấp, để lộ làn da bên dưới xương quai xanh của cậu.

Chưa kể chiếc váy này chỉ dài đến đùi, nên chỉ cần động một chút liền bị lộ ra ngoài. May là cậu đang ngồi trước máy tính, người xem không hề biết rằng trông cậu như đang không mặc gì bên dưới, hai chân dài trắng nõn siết chặt vào nhau.

 May là cậu đang ngồi trước máy tính, người xem không hề biết rằng trông cậu như đang không mặc gì bên dưới, hai chân dài trắng nõn siết chặt vào nhau

(Đại khái trông bé nó như vậy nè các bác ( ͡• ͜ʖ ͡• ) Ảnh tôi nhờ AI vẽ :D)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play