Liên Gia Chú thả lại điện thoại về chỗ cũ, gió biển đưa tiếng cười như chuông bạc của đám trẻ tới, qua tròng kính sẫm màu.
Thế giới hiện ra các sắc thái, một đám trẻ đang chơi đùa đuổi theo bọt sóng. Nhìn từng bọt nước tung tóe bị đạp dưới chân đám trẻ bật thốt ra tiếng cười đầy thỏa mãn. Phương Lục Kiều hòa lẫn trong đám trẻ ấy, tiếng cười cũng không hề nhỏ hơn đám trẻ là bao.
Phương Lục Kiều ….
Không. Không thể gọi là Phương Lục Kiều, phải gọi danh xưng cô gái đang chơi cùng đám trẻ tới không biết trời đất gì kia là con riêng của Lâm Mặc, như vậy thì Tiểu Họa Mi mới không nổi giận.
Đối với con riêng của ba mình Lâm Phức Trăn luôn phát huy tính khí nhỏ nhen tới cực điểm mà ít người biết, nhỏ nhen mà cố chấp.
Cô gái chơi cùng đám trẻ tới không biết trời đất gì là một kiểu người mà Liên Gia Chú không thể hiểu nổi. Như lúc này đây, anh không ngĩ ra mấy bọt nước nhỏ li ti kia lại có thể làm cho cô ấy cười khoái chí tới vậy.
Kiểu người như Phương Lục Kiều này cách đạt được niềm vui rất đa dạng, trên đời này nào có nhiều niềm vui như vậy để cho mọi người tìm lấy, có lẽ kiểu người này chỉ muốn thể hiện sự lạc quan của họ về mặt tinh thần mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT