Nói lan man một tràng, Linda mới bất giác nhớ ra: Mình quên mất, mối quan hệ của cậu và Yann đâu phải là người yêu.
“Lâm, sao nãy giờ cậu không nói gì vây”.
Không thèm để ý tới Linda, ánh mắt của Lâm Phức Trăn rơi trên tấm ảnh kia.
Không cần phải xác nhận kỹ càng thì cô cũng biết người thanh niên trong bức ảnh chính là Liên Gia Chú, cô quá quen thuộc anh, từ từng lời nói hành động cho tới nhất cử nhất động của anh, tới mỗi một dáng vẻ của anh.
Không phải là cố ý nhớ, một ngày nào đó phát hiện ra tất cả những gì thuộc về Liên Gia Chú đã trở thành một loại lưu giữ tự động.
Chứ đừng nói trong ảnh Liên Gia Chú còn mặc áo khoác mà cô đã tặng cho anh, hình vẽ đồ đằng phía sau lưng của chiếc áo khoác được tạo thành bởi bốn màu xanh, đỏ, đen, trắng còn là do cô chính tay vẽ lên.
Năm ấy họ cùng tham gia lễ hội cà chua của Tây Ban Nha, cà chua trên chiếc xe tải bị vơi đi hai phần ba, trên đường phố chật ních người, tóc của anh và cô là màu đỏ, mặt là màu đỏ, quần áo là màu đỏ, Liên Gia Chú bật cười lộ ra hàm răng cũng là màu đỏ luôn. Trên đường chạy thoát qua tầng tầng lớp lớp vòng vây, mãi cho tới khi ở phía sau không còn ai nữa, anh ép cô trên tường, cô nhón đầu ngón chân lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT