Cô bé nói xong câu đó thì che miệng vừa cười, vừa tránh Tống Viêm, chạy ra hành lang.
Tống Viêm đành phóng ánh mắt lên người bảo mẫu, muốn hỏi bà xem cô bé có ý gì, nhưng bảo mẫu lại mờ mịt lắc đầu, co quắp nói: “Tôi chỉ mới đến nhà này làm từ hồi năm ngoái thôi, lúc trước con bé không phải như vậy, nhưng gần đây mới có hơi… không bình thường.”
“Vậy dì từng gặp mẹ bé chưa?” Tống Viêm tiếp tục như đang nói phiếm, muốn moi chút thông tin từ bảo mẫu.
“Nghe nói mẹ bé mất cỡ 4 5 năm trước rồi, tôi chưa từng gặp. Bây giờ…” bảo mẫu thành thật lắc đầu, thở dài nói: “Bây giờ ba bọn nhỏ cũng mất, không biết tương lai hai đứa sẽ ra sao đây.”
“4 5 năm trước?” Nghe bảo mẫu nói, Tống Viêm không khỏi đồng tình, nhưng cậu vẫn bắt được mốc thời gian bà nói, tiện đà nhìn bé trai còn đang say sưa ngủ trên chiếc giường kia –– thằng bé đúng là chừng 4 5 tuổi.
“Ừ, đúng vậy,” bảo mẫu gật đầu, bản thân bà cũng ý thức được gì đó, vừa vuốt đầu bé trai, vừa nhỏ giọng nói với Tống Viêm: “Nghe nói, khi sinh thằng bé này, thì mất… Nhưng cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, trong nhà không cho chúng tôi nói đến chuyện này.”
Tống Viêm nghe xong càng thêm hứng thú với sự ra đời của cậu em trai, nhưng tiếc là thằng bé vẫn luôn ngủ say, không thể hỏi ra được manh mối gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play