Đêm đầu tiên sau khi trở lại hiện thực, Tống Viêm ngủ không yên.
Chiếc xe buýt cậu ngồi trước đó đúng là đã xảy ra tai nạn, mà khi cậu được đưa ra khỏi trò chơi, cũng là trở lại thời điểm sau khi vụ tai nạn xảy ra.
May là Ngô Kiêu đã sớm lưu ý đến cậu, nên mới có thể đưa cậu rời khỏi hiện trường tai nạn trước, cũng đưa cậu đến bệnh viện tư nhận được bảo mật nghiêm ngặt, mới tránh được việc có thêm nhiều người phát hiện cậu đang mang thai.
Phòng bệnh tắt đèn vào lúc 11 giờ, gió nhẹ thổi bay bức màn trắng tinh, đôi lúc sẽ để lộ ánh đèn từ những tòa nhà khác.
Tống Viêm nằm nghiêng trên giường, hai tay ôm gọn bụng mình, thời thời khắc khắc mà cảm từng chút cử động của đứa nhỏ, tựa như chỉ có như vậy mới có thể thu được một chút an tâm.
“Cha lại không cần chúng ta…” Tống Viêm thấp giọng lẩm bẩm, nhưng ngữ khí không hề yếu ớt, mà lại pha lẫn vài thứ khác: “Nhưng mà lần này, chúng ta có thể đi tìm cha.”
“Con sẽ giúp ba mà, đúng không?” Nhóc con trong bụng như đang đáp lời Tống Viêm mà dùng sức đạp hai cái, trên mặt Tống Viêm cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT