Sau khi Vương Cửu đi ra ngoài, Tống Viêm cũng thả lỏng đôi chút, thoải mái dựa vào tháp gỗ gụ, cau mày nói về vòng chơi lần này: “Em thấy chỗ này làm gì giống gánh hát, càng giống như một ổ dẫn mối hơn.”
“Nơi có thể trở thành hung trạch sao có thể là gánh hát bình thường được,” Kỷ Hành Phong cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, ngắn gọn thuật lại tình hình ở tiền viện với cậu: “Ngoại trừ hí đài nằm ở hướng đông, ba hướng khác đều là tiểu lâu hai tầng, hẳn là phòng xem hí.”
“Người chơi của vòng này cũng không nhiều, hậu viện có vài người, còn lại chắc là đều ở tiền viện,” Tống Viêm ngẫm nghĩ, luôn cảm thấy cốt truyện của vòng này rất rõ ràng, tám phần là do quan hệ hỗn loạn trong hí viên gây ra, nhưng cụ thể thế nào thì vẫn phải tìm thêm vài manh mối nữa: “Chúng ta ra đằng trước xem thử đi.”
Kỷ Hành Phong vốn định sắp xếp hành động như những lần trước, để Tống Viêm nhân lúc mọi việc vẫn chưa phát sinh mà nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. Nhưng sau khi trải qua vài lần chơi, Tống Viêm đã có thể thích ứng với tiến trình trong trò chơi, kiên trì yêu cầu ra ngoài đi dạo, Kỷ Hành Phong cũng chỉ đành đồng ý.
Vở kịch ở tiền viện còn chưa kết thúc, khung cảnh vẫn vô cùng náo nhiệt, không hề nhìn ra được dáng vẻ hoang tàn trước đó.
Trên hí đài, nữ đán phấn y châu quan đang i i ya ya mà xướng khúc, phút chốc thì nghiêng người xoay nhẹ, vạt áo nhẹ nhàng bay lên, dù có là người ngoài ngành cũng cảm thấy cực kỳ đẹp mắt.
Tới lúc này, Tống Viêm mới thật sự tin gánh hát này quả đúng là có vài phần bản lĩnh, không phải chỉ toàn mưu sinh bằng cách kéo mối.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play