Bóng tối làm phương hướng trở nên mơ hồ, khoảng cách mơ hồ, thời gian cũng mơ hồ.
Tống Viêm không biết bản thân đã nghiêng ngả chạy trong bao lâu, cho đến khi trong bụng truyền đến cơn đau không nhẹ, cậu mới tỉnh mộng mà dừng chân, cúi người mở miệng thở hổn hển.
Suy nghĩ trong đầu đã loạn cào cào, điều duy nhất cậu có thể chắc chắn chính là cậu thật sự đã bị cuốn vào một trò chơi trong căn nhà ma gì gì đó, hơn nữa căn nhà ma quỷ này… hình như có ma thật.
Bây giờ nên làm gì đây, cứ tiếp tục chạy trốn trong vô định như vậy sao? Tống Viêm rụng rời dựa vào vách tường, cứ liều lĩnh chạy lung tung như vậy tất nhiên là không được, chưa nói đến bản thân cậu có thể duy trì trong bao lâu, đứa bé trong bụng khẳng định là chịu không nổi.
Tống Viêm chống một tay lên vách tường, một tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng.
Không chờ cậu thở dốc cho xong, trong bóng tối đằng trước, đột nhiên truyền đến tiếng vang.
Tống Viêm lập tức căng thẳng, cảnh giác ngẩng đầu nhìn phía trước. Ban nãy chỉ biết liều mạng mà chạy, lại không để ý bản thân đã chạy đến chỗ nào, bây giờ nhờ vào ánh trăng mới nhìn thấy rõ ràng, cậu đang đứng ở trên một hành lang dài ngoằng.
Một bên hành lang là vách tường, trên tường có giấy dán tường cũ nát rũ rượi cùng với mấy khung hình bị vỡ tanh bành. Một bên còn lại là những ô cửa kính hình vòm, bên cửa sổ còn treo mấy tấm màn màu tối, lâu lâu có gió thổi qua, nhìn cứ như u linh bay dập dờn.
Tiếng vang phía trước hình như đến gần hơn một chút, Tống Viêm muốn lùi về sau vài bước, chợt nhận ra tay chân mình run lập cập, cậu vừa định liều mình chạy đến, lại phát hiện hướng phát ra âm thanh có ánh lửa bừng sáng.
“Có ai không?”
Tiếng nói truyền đến cùng với ánh nến mỏng manh làm cho Tống Viêm chấn động.
Là con người! Xem ra cái hệ thống Ba ngày hung trạch này không chỉ cuốn một mình cậu vào đây, mà còn có người khác!
Nghĩ như vậy, Tống Viêm không khỏi bước nhanh về phía trước.
Một trận gió lạnh quét qua hành lang, thổi những tấm màn cửa càng hỗn độn hơn, phập phập phồng phồng mà dập dìu trên hành lang, phảng phất như ngay sau đó sẽ biến thành những bàn tay quỷ, vươn tay chộp lấy những người đi ngang qua đây.
“Có ai không?” Tiếng kêu mỏng manh như bị gió thổi bay đi, càng thêm mờ ảo.
Tống Viêm sợ đối phương rời khỏi đây, vừa định lên tiếng đáp lại, nhưng không ngờ vừa mới đi ngang qua một tấm màn cửa, đột nhiên một cánh tay đầy sẹo bất chợt vươn ra!
Trong nháy mắt, cái tay kia cẩn thận che kín miệng Tống Viêm, sau đó mặc kệ cậu có giãy giụa ra sao, vẫn cứ thẳng tay kéo cậu ra sau tấm màn.
“Muốn sống thì đừng nhúc nhích!” Âm thanh trầm thấp khàn khàn truyền đến, hai tay của Tống Viêm bị tay của người nọ giữ thật chặt trước người, không cách nào động đậy được, chỉ có thể nghiêng mắt, cố hết sức quan sát cái người đang giam cầm mình.
Chiếc mặt nạ sắt màu đen che gần như toàn bộ khuôn mặt, chỉ chừa lại một mảng da thịt đầy sẹo giữa môi và quai hàm, ánh trăng chiếu rọi xuống chiếc mặt nạ nặng nề cùng với làn da tái nhợt kia làm Tống Viêm cảm thấy hắn ta rất quái dị. Chỉ có ánh mắt nồng nhiệt và hơi ấm truyền đến từ nơi tiếp xúc giữa hai cơ thể với nhau mới làm cho Tống Viêm cảm thấy yên tâm hơn một chút, ít nhất thì đây là một người sống.
“Có ai không?”
“Có ai không?”
Ở phía bên kia bức màn, trong hành lang tối mịt, ánh nến càng ngày càng gần, mà tiếng gọi nhỏ bé kia cũng càng lúc càng lớn, thậm chí dần dần trở nên bén nhọn, đâm vào tai Tống Viêm làm cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nó rất hỗn loạn, giờ phút này cậu mới phát giác âm thanh này có vấn đề, thử hướng về người nọ chớp mắt hai cái, vốn dĩ không mong chờ hắn có thể làm được gì, nhưng không ngờ lực tay đang giữ chặt bản thân kia âm thầm nới lỏng ra, nhưng tay hắn vẫn đặt bên hông Tống Viêm, cứ như đang bảo vệ cậu vậy.
Trong lòng Tống Viêm sinh ra nỗi niềm cảm kích, bởi vì không thể lên tiếng, nên chỉ có thể chân thành gật đầu hai cái, ý muốn cảm ơn.
Người kia im lặng, ánh mắt nhìn cậu một hồi lâu, sau đó lại bất ngờ duỗi tay, vạch một khe hở nhỏ kín đáo trên bức màn trước mặt Tống Viêm ra, hất cằm bảo cậu nhìn thử xem.
“Có ai không?”
Âm thanh kia đã gần ngay trước mắt, trong lòng Tống Viêm rất tò mò, lại thấy người kia cực kỳ bình tĩnh, sau đó mới men qua khe hở nhìn ra ngoài.
Trong ánh nến lắt léo không ngừng lay động, một cô hầu gái mặc một bộ váy dày, bàn tay chỉ còn xương trắng bưng một ngọn nến, bước cao bước thấp tiến lên phía trước.
Cô nàng vừa đi vừa mở cái miệng xương xẩu đen thùi, thốt ra từng tiếng yêu kiều nhỏ nhẹ nhưng lại rất chói tai, dò hỏi: “Có ai không?”
Tống Viêm cố gắng dằn sự sợ hãi trong lòng xuống, không để cho bản thân phát ra tiếng, mà người phía sau cũng duỗi tay ra rất đúng lúng, khép bức màn lại như ban đầu.
Hai người cứ như vậy, yên tĩnh đứng dưới ánh trăng sau tấm màn cửa, chờ cô hầu gái xương khô đang kêu réo nãy giờ rời đi. Có lẽ là khoảng cách quá gần, mặc dù đã cố kiềm nén, nhưng hô hấp nhợt nhạt vẫn mang theo hơi ấm, trong lúc lơ đãng phả lên người lẫn nhau, Tống Viêm có hơi khác thường mà ngẩng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy đối phương dời ánh mắt.
“A, quỷ!” Tiếng thét đột ngột phá tan sự yên tĩnh mỏng manh, hai người lập tức cảnh giác nhìn ra ngoài.
Giọng nữ vốn nhỏ nhẹ dò hỏi trong nháy mắt đổi tông điệu, biến thành giọng nói hưng phấn làm người ta cảm thấy kinh khủng: “Có ai –– à!”
“Có người kìa!”
Cô đột nhiên nở nụ cười, cơ thể vốn lung lay sắp đổ lại vội vàng phóng về phía trước, dọc đường đi, mấy mảnh xương vụn đục ngầu rơi lả tả.
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn, có tiếng người gân cổ lên kịch liệt gào thét, âm thanh tuyệt vọng cùng cực làm Tống Viêm không đành lòng. Nhưng cậu lại hiểu rõ tình hình hiện tại của mình, cậu không làm được gì, càng không có tư cách để yêu cầu người đứng đằng sau bất kì thứ gì.
“Vô ích thôi, cậu không cứu được hắn đâu.” Như nhận ra suy nghĩ của Tống Viêm, dưới lớp mặt nạ lần nữa truyền ra âm thanh khàn khàn: “Người như vậy, tôi cũng không cứu được.”
Tống Viêm hơi há miệng, cuối cùng lại không nói ra được lời nào.
“Ầm!” Tiếng động chấm dứt mọi thứ hỗn loạn bên ngoài, sau đó là tiếng kêu khóc hạnh phúc khi sống sót qua hoạn nạn: “A –– cuối cùng cũng có người sống rồi! Cứu tôi, dẫn tôi ra khỏi đây đi ––”
“Im miệng!” Theo sau đó là tiếng hét to nóng nảy, hình như người đang khóc lóc kia bị hù sợ, lập tức ngậm miệng lại, nhưng không kiềm được tiếng nức nở.
Tống Viêm vừa định hỏi ra ngoài được hay chưa, nhưng không ngờ chỉ trong chớp mắt người mặt sắt ở phía sau đã đi ra ngoài, chỉ hơi hơi quay đầu lại quăng cho cậu một câu: “Theo tôi.”
Với tình hình trước mắt, có người đi chung tất nhiên là phương án tốt nhất, Tống Viêm không nói hai lời, lập tức theo sát.
“Ối, từ khi nào Quỷ Mặt Sắt biết dẫn theo người mới vậy?”
Mới vừa đi ra không bao lâu, Tống Viêm gặp được hai người khác, một đang đứng một đang bò.
Người đang đứng có dáng vẻ chừng 20 tuổi, nhuộm quả đầu màu đỏ, trong tay cầm một khẩu súng Etpigon cổ xưa màu đen tuyền. Thấy hai người Tống Viêm đi đến, hắn cười khẽ, chế nhạo nói: “Sao nào, Quỷ Mặt Sắt cũng thiếu tiền nữa à? Lại còn dẫn theo người mới nữa chứ.”
*Súng Etpigon (Blunderbuss): loại Shotgun thường được dùng để bắn các viên đạn tròn như quả bóng, nòng ngắn, lớn có đầu nòng loe, được sử dụng ở cự ly ngắn.
Mặt sắt không thèm để ý tới hắn, chỉ cụp mắt nhìn về phía cô hầu gái xương khô trên mặt đất đã bị người ta bắn nát đầu.
“Không có gì để nhìn đâu, tôi tính đi Tượng đài Khai Sáng.” Người tóc đỏ thấy người mặt sắt không để ý tới mình, hắn cũng chả thèm quan tâm, chỉ cất khẩu Etpigon trong tay, dùng sức đạp tên đàn ông còn đang quỳ mọp trên đất run lẩy bẩy kia một phát: “Khóc cái gì mà khóc! Anh có muốn đi hay không!”
Người đàn ông khoảng chừng 30 40 tuổi, bộ đồ tây trang trên người bị lăn lộn đến mức dính đầy bụi đất, bị người khác đạp chỉ “âo” một tiếng, kêu xong thì tiếp tục lộn nhào lăn đến bám dính lấy người tóc đỏ, sợ đối phương bỏ rơi mình.
Người tóc đỏ chê bai nhìn hắn một cái, cuối cùng đành lắc đầu, lôi người đang bò lê bò lết dưới đất lên: “Ngoan ngoãn đi theo tôi.”
Nói xong còn ngẩng đầu nhướng mày nhìn về phía người mặt sắt: “Không có gì nói thì tôi đi trước đây.”
Đây chỉ là một câu nói khách sáo, tóc đỏ biết, nếu là người chơi khác trong trò chơi gặp được người đàn ông được xưng là Quỷ Mặt Sắt này, chỉ sợ là một câu nói thừa thải cũng không thèm cho người ta, nên người nào làm hắn ta nói nhiều hơn một chút, có thể nói là trường hợp đặc biệt. Vốn nghĩ rằng đối phương sẽ không đáp lại mình, không ngờ, người mặt sắt kia lại ngăn hắn lại.
“Dẫn cậu ta theo đi,” bàn tay chằng chịt vết sẹo hơi nhấc lên, chỉ về phía Tống Viêm đang đứng cách đó không xa: “Người mới, tính cho cậu.”
“Úi, cảm ơn nha.” Người tóc đỏ vừa nghe thấy vậy thì sửng sốt, sau đó lại mừng húm, mà Tống Viêm đứng bên kia lại ngơ ngơ ngác ngác, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn người mặt sắt: “Hai người đang nói gì vậy, anh phải đi sao?”
Người mặt sắt nhìn Tống Viêm, lại trầm ngâm một lát, sau đó dứt khoát quay người: “Tôi còn có việc khác, cậu đi theo cậu ta đi, có chuyện gì thì hỏi cậu ta.”
Nói xong, không cho Tống Viêm bất kì cơ hội nào để hỏi, đi vài bước rồi nhanh chóng biến mất trong hành lang tối tăm.
“Này, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Anh là ai, anh ta là ai?” Trong đầu Tống Viêm hỗn loạn như hồ dán, theo bản năng muốn đi theo, nhưng đối phương đi quá nhanh, cậu chỉ có thể nghe theo lời dặn dò của người mặt sắt, quay đầu hỏi người tóc đỏ.
“Tôi tên là Ngô Kiêu, trước khi cậu đến đây chắc hẳn có nghe thấy âm thanh nhắc nhở nhỉ, đây là trò chơi Ba ngày hung trạch.” Khi nói chuyện, người tóc đỏ tên Ngô Kiêu dùng một tay kéo tên đàn ông đang nằm trên mặt đất ôm chân hắn lên, một tay khác thì chỉ chỉ phía trước, đề nghị: “Chúng ta vừa đi vừa nói ha?”
“Trò chơi?” Tất nhiên Tống Viêm không ý kiến gì, nhìn bộ dạng cực kỳ bình thản nhẹ nhàng của Ngô Kiêu, lớn mật mà đi theo sau.
“Đúng vậy,” Ngô Kiêu gật gật, trào phúng cười nói: “Một trò chơi vô cùng xấu xa, mà tất cả chúng ta, đều là những người chơi đáng thương.”
“Như cậu thấy đó, bây giờ chúng ta đang ở trong một căn hung trạch, phải ở đây vượt qua “ba ngày vui vẻ”. Cái gọi là nhà ma, thật ra đó là những ngôi nhà được hiến tế cho ma quỷ.”
“Mà bây giờ chúng ta phải đến Tượng đài Khai Sáng, nó sẽ dẫn chúng ta quay trở lại hung trạch trước khi bị hiến tế, dựa vào sự sắp xếp ngẫu nhiên của hệ thống, chúng ta sẽ sắm vai một nhân vật trong ngôi nhà, trải qua sự kiện phát sinh năm đó.”
“Trước khi hiến tế? Nói cách khác đó là lúc chưa có yêu ma quỷ quái xuất hiện sao?” Tống Viêm giơ tay đẩy gọng kính, không kiềm được đặt câu hỏi.
Ngô Kiêu nghe xong, không nhịn được nở nụ cười: “Đúng rồi, có điều, khi đó đúng là không có quỷ, nhưng có thể có người đấy.”
Nói xong, hắn lại đè giọng lầm bầm: “Yêu ma quỷ quái đương nhiên là rất đáng sợ, nhưng cậu đừng quên, kẻ hiến tế tất cả cho bọn chúng đều là con người. “
“Tất cả hung trạch cũng bởi vì có người chủ động hiến tế nên mới bị ma quỷ chiếm đóng. Mà mấu chốt để chúng ta rời khỏi nơi này, chính là dựa vào gợi ý, tìm được cái “kẻ hiến tế” kia. Hoặc có thể nói là, tìm ra người chơi sắm vai “kẻ hiến tế”.”
“Mỗi lần chơi có bao nhiêu người, có bao nhiêu kẻ hiến tế?” Tống Viêm bắt được cái gì đó, lập tức hỏi.
“Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, số người mỗi lần chơi không cố định, có thể là bảy tám người, cũng có thể là mười mấy người, mà trong số đó chỉ có duy nhất một kẻ hiến tế.”
“Vậy là nhiều người đến vậy chỉ để tìm một người sao?” Tống Viêm nhíu mày, ngay sau đó hỏi.
“Đúng, nhưng cậu đừng nghĩ đây là chuyện dễ dàng.” Ngô Kiêu dừng chân, gương mặt nghiêm túc nói: “Nếu là kẻ hiến tế, vậy ma quỷ nhất định sẽ cho người đó “phần thưởng”.”
“Phần thưởng là gì?” Cho dù ngày thường Tống Viêm không hay xã giao cùng người khác, nhưng hiện tại cậu biết mình cần phải nắm lấy cơ hội, hỏi rõ tất cả mọi thứ.
“Phần thưởng là một thứ đồ gì đó không thể nói được, cậu có thể nghĩ nó là một năng lực giết người hoặc là quy tắc nào đó.”
“Kẻ hiến tế có thể lợi dụng nó giết người chơi khác, cho đến khi tất cả người chơi chết hết, người đó sẽ nghênh ngang trở thành người thắng cuộc. Mà việc chúng ta phải làm, chính là trước khi bị giết sạch thì bắt được người đó.”
“Đương nhiên, loại phần thưởng này cũng không phải vạn năng, mỗi một phần thưởng xuất hiện đều sẽ tự có một điều kiện hạn chế.”
Tống Viêm trầm mặc, sau khi tiêu hóa đại khái những thông tin đó, nhìn Ngô Kiêu nói: “Anh nói với tôi nhiều như vậy, không sợ lát nữa tôi biến thành kẻ hiến tế sao?”
Ngô Kiêu cũng không quan tâm, lắc đầu nói: “Nếu kẻ hiến tế là một người mới như cậu, vậy cho dù tôi nói với cậu rất nhiều thứ thì cũng không có gì đáng sợ.”
“Bởi vậy, còn gì muốn hỏi không?” Ngô Kiêu nói xong, rất tinh tế mà cho cậu thời gian để hỏi.
“Vậy cái người…” Tống Viêm muốn hỏi bây giờ bọn họ đang tính đi đâu, nhưng trong đầu bất chợt hiện ra bóng dáng cao lớn khi nãy, câu hỏi vừa đến bên miệng liền thay đổi: “Cái người đi với tôi ban nãy là ai? Hai người các anh quen nhau à?”
Ngô Kiêu nghe vậy thì có hơi phức tạp nhìn cậu một cái: “Không thể nói là quen biết được, chỉ là trước kia có chạm mặt nhau vài lần, hỏi đáp vài câu mà thôi.”
“Còn hắn ta là ai… Người này ở trong trò chơi vẫn luôn độc lai độc vãng, cả người hắn cứ như chiếc mặt nạ sắt đen trên mặt hắn vậy, vừa cứng nhắc vừa xấu xí, không ai biết tên hắn gì, nên cứ thế mà gọi hắn là Quỷ Mặt Sắt.”
Tống Viêm còn đang muốn hỏi gì đó, bất chợt nhìn thấy trong bóng đêm trước mắt rọi đến một đốm sáng.
“Đến nơi rồi.” Ngô Kiêu chỉ chỉ phía trước cho hai người bọn họ: “Chúng ta đến Tượng đài Khai Sáng rồi.”