VÒNG CHƠI 1: LÂU ĐÀI CỔ BLOOD ROSE
“Viêm Viêm, anh rất nhớ em…”
“Tích tích tích tích…” Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Tống Viêm đang đang chìm trong mộng đẹp đột nhiên bị đánh thức, cậu cố sức mở hai mắt. Bắt đầu từ bốn tháng trước, sau chuyến ghé thăm nhà cũ kia, dường như đêm nào cậu cũng mơ thấy Kỷ Hành Phong, có khi rối ren mơ hồ, cũng có khi cực kì rõ ràng.
Trong giấc mơ tối hôm qua, cậu và Kỷ Hành Phong dịu dàng lưu luyến như chưa từng diễn ra cuộc chia ly nào, nhưng nắng sớm chiếu rọi xuống căn nhà trọ cùng với chiếc giường nhỏ hẹp chỉ đủ cho cậu nằm trước mắt này, lại đang nhắc nhở cậu, cái gì mới là hiện thực.
Nhưng… đây thật sự là hiện thực sao?
Dạ dày nhợn lên từng đợt hơi chua làm cậu không thể không đứng dậy, chạy mấy bước vào WC, cố gắng nôn ọe, nhưng không nôn ra được bao nhiêu.
Đợi cho dạ dày ổn định trở lại, Tống Viêm mới thở hổn hển nhìn ảnh phản chiếu của mình trong gương.
21 tuổi, cao 1m78, mặt mày có hơi nhợt nhạt nhưng vẫn rất điển trai, đeo một chiếc kính gọng đen làm cậu trong có cảm giác hời hợt xa cách với người ngoài. Nhưng nói tới nói lui, thoạt nhìn thì cậu cũng chỉ là một cậu sinh viên bình thường có diện mạo tốt một chút mà thôi.
Ngoại trừ…
Tống Viêm chậm rãi vươn tay, cách một lớp áo ngủ màu trắng, nhấn lên bụng nhỏ của mình.
Nơi đó hơi phồng lên rất khó phát hiện, mặc dù rất nhỏ, nhưng lại làm cho Tống Viêm không thể nào coi thường sự thật rằng trong bốn tháng vừa qua nó đang từ từ to lên.
Chuyện xảy ra ở nhà cũ vào bốn tháng trước, cho dù hiện tại nghĩ đến vẫn làm cho Tống Viêm lạnh sống lưng, nhưng cậu lại không muốn nghĩ rằng nó chỉ là một cơn ác mộng kỳ lạ, cậu tin Kỷ Hành Phong thật sự đã từng trở về.
Cứ nói đến quỷ thần thì bất kì ai cũng sẽ có cảm giác mơ hồ hoặc thậm chí là sợ hãi, nhưng Tống Viêm lại không hề sợ chút nào, thậm chí cậu còn cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ rằng Kỷ Hành Phong có thể trở về, cho dù là người hay là quỷ thì cậu cũng không thèm quan tâm.
Mà tất thảy những chuyện xảy ra sau đó làm cậu xoay sở không kịp
Hai tháng sau khi trở về từ căn nhà cũ, cơ thể cậu bắt đầu xuất hiện một vài biểu hiện bất thường. Ban đầu là mỏi mệt buồn ngủ, sau đó chuyển sang buồn nôn nôn mửa, Tống Viêm vốn không để ý cho lắm, cho đến một ngày, cậu cuối cùng cũng nhận ra bụng mình biến đổi.
Một ý nghĩ bất chợt nảy ra làm cậu hoảng sợ.
Cậu có thai, vào cái đêm ở trong quan tài kia, cậu có thai giọt máu của Kỷ Hành Phong.
Luống cuống hốt hoảng ùa tới, Tống Viêm nhận thức rõ ràng mình là đàn ông, nhưng nếu ngày hôm đó Kỷ Hành Phong vốn đã chết lại có thể xuất hiện, vậy chuyện cậu có thai… cũng không phải là không có khả năng, đúng không?
Điện thoại lại reo, Tống Viêm hít vào một hơi thật sâu, đè lại những suy nghĩ phiền loạn trong lòng xuống, bắt điện thoại.
“Này, học trưởng Tống Viêm, sao anh còn chưa đến nữa, đám em gái đang chờ mòn mỏi đây nè.”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của một cậu trai hậu bối cùng khoa, lúc này Tống Viêm mới nhớ tới, hai ngày trước nhóm đàn em hẹn cậu đến phụ cận núi Áp Tử chơi, Tống Viêm cũng muốn ra ngoài giải khuây nên mới đồng ý.
“Được, anh đến liền.” Bỏ di động xuống, Tống Viêm lại nhìn thoáng qua bản thân trong gương, thay một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, ngón tay thon dài cài lại từng nút áo, cài cho đến chiếc nút cuối cùng dưới cổ.
Bình thường thì cậu cứ như vậy là có thể đi ra ngoài được rồi, nhưng bây giờ… Tống Viêm cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình, quyết định tròng thêm một chiếc áo khoác len rộng thùng thình bên ngoài.
“Học trưởng, cuối cùng anh cũng đến rồi.” Mới vừa đến điểm hẹn, đàn em Trần Kỳ Phi ban nãy gọi cho cậu lập tức chạy lên đón, cười hì hì chào hỏi Tống Viêm.
“Đợi lâu rồi đúng không?” Tống Viêm nhìn hắn, tuy ngoài miệng trả lời đối phương, nhưng cơ thể vẫn duy trì khoảng cách với Trần Kỳ Phi.
Trần Kỳ Phi thấy thế thì sững sờ một chút, sau đó lại xem như không có chuyện gì xảy ra, muốn đến gần Tống Viêm, lại không ngờ mấy nữ sinh phía trước vừa thấy Tống Viêm liền bước đến, lập tức sôi nổi ào lên đón cậu: “Học trưởng Tống, học trưởng Tống đến rồi.”
Tống Viêm nhân cơ hội này bước nhanh vài bước, gật gật đầu với mấy cô gái đó, xem như đáp lại mấy câu chào hỏi.
Không lâu sao, vài hậu bối khác cũng lục tục đến, nhân tài cùng ngành xem như đã tề tựu đông đủ, cùng nhau thuê xe buýt.
Lúc lên xe, Tống Viêm cố ý đi tuốt đằng sau, thấy Trần Kỳ Phi ngồi vào chỗ ổn định rồi bản thân mới lên xe, tìm vị trí ở hàng ghế đầu tiên cách xa hắn nhất. Mấy ngày qua, đối diện với một Trần Kỳ Phi liên tục lấy lòng cậu, Tống Viêm đã âm thầm cự tuyệt hoặc thẳng thừng từ chối không biết bao nhiêu lần, nhưng đối phương cứ luôn tỏ ra mình ngây ngô không biết điều như thế, nắm được cơ hội là lập tức sáp đến gần.
Rốt cuộc là phải làm sao mới có thể nói rõ ràng với cậu ta đây? Tống Viêm mới vừa ngồi vào chỗ của mình, đang ngẫm nghĩ cách làm cho Trần Kỳ Phi không để ý đến mình nữa, nhưng không ngờ Trần Kỳ Phi lại đổi chỗ ngồi, ngồi xuống kế bên cậu.
“Từ nơi này đến núi Áp Tử phải mất hai tiếng đồng hồ lận, học trưởng tâm sự với em đi.”
Vừa quay đầu lại thì lập tức đối diện với gương mặt tươi như hoa của Trần Kỳ Phi, Tống Viêm chỉ cảm thấy rất khó chịu, đang định đứng lên đổi chỗ khác, lại phát hiện trên xe đã ngồi đầy người, không còn chỗ nào trống cả.
“Học trưởng đang tìm gì vậy, em lấy cho anh.” Trần Kỳ Phi nhìn hành động của Tống Viêm, ánh mắt lộ ra vẻ đã thực hiện được âm mưu, thậm chí lên tiếng hối thúc: “Xe bắt đầu chạy rồi, học trưởng mau ngồi xuống đàng hoàng đi, đừng để bị choáng.”
Tống Viêm cụp mắt nhìn thoáng qua Trần Kỳ Phi, gương mặt hoàn toàn lạnh xuống, vỗ vỗ em gái quen biết ngồi đằng sau: “Tiểu Mẫn, chúng ta đổi chỗ ngồi đi.”
Cô gái bị kêu tên tuy cảm thấy có hơi kỳ lạ, nhưng nếu vị đàn anh luôn luôn lạnh lùng này đã mở miệng, thì cô cũng không có cách nào từ chối, vội vàng gật đầu rồi xách đồ của mình đi lên hàng ghế phía trước.
“Haiz, học trưởng…” Trần Kỳ Phi không ngờ Tống Viêm sẽ thẳng thừng đổi chỗ như vậy, trong lòng tức khắc nổi giận, đứng lên muốn đổi chỗ ngồi kế bên Tống Viêm.
Lại không ngờ rằng Tống Viêm duỗi tay đè lên vai hắn, giọng nói lạnh nhạt: “Đàn em, ngồi đàng hoàng đi, anh không muốn đổi chỗ nữa đâu.”
Nói xong, Tống Viêm đến cái liếc mắt cũng không thèm nhìn hắn, dựa lên cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trần Kỳ Phi bị cậu nói như thế, nhẹ giọng chửi thề một tiếng, sau đó cũng ngồi xuống, không tiếp tục lộn xộn nữa.
Tống Viêm bị làm phiền nên chỉ muốn nhắm mắt nghỉ một lát, nhưng không ngờ vừa mới nhắm mắt thì cơn buồn ngủ kéo đến, đầu tựa lên cửa kính xe mơ mơ màng màng ngủ.
“Ầm ––”
“Á á á –– cứu tôi với ––”
Tống Viêm bị cú va chạm kịch liệt đánh thức, mở mắt ra thì thấy khói bay mịt mù cùng với ánh lửa.
Chẳng lẽ –– là tai nạn giao thông?!
Đáng tiếc, suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, cậu còn chưa kịp phản ứng gì thì nghe thấy một tiếng nổ mạnh, ngay sau đó cơ thể cậu bị văng ra ngoài, lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
“Hệ thống nhắc nhở: Có tham gia vào trò chơi ba ngày hung trạch hay không ––”
“Ngừng nhắc nhở, lựa chọn đóng lại.”
“Điều kiện phù hợp, cưỡng chế chấp hành ––”
Tống Viêm tỉnh dậy trong âm thanh điện tử hỗn loạn, cậu đang tính cẩn thận suy xét xem những âm thanh đó đang nói cái gì, nhưng ngay sau đó, toàn bộ âm thanh đều biến mất.
Trước mắt vẫn tối tăm, cứ như sân khấu bị che kín bằng một tấm màn đen trước khi mở đầu màn kịch.
Tống Viêm thử chuyển động cơ thể, lại phát hiện mình chỉ đang phí công tốn sức, cậu không những không thể động đậy, mà còn không có bất cứ cảm giác gì.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tống Viêm chắc chắn rằng trước khi mình hôn mê, chiếc xe buýt cậu ngồi hẳn là đã xảy ra tai nạn giao thông… thậm chí sau vụ va chạm còn bị nổ mạnh.
Vậy còn bây giờ? Mình còn sống không? Nếu vậy thì… nơi này là thế giới sau khi chết sao?
Rất nhiều vấn đề không xác định được lần lượt tràn vào đầu Tống Viêm, nhưng vẫn chưa có câu trả lời.
“Ting ––”
Âm thanh nhắc nhở đột ngột xuất hiện làm Tống Viêm nhanh chóng tỉnh táo lại, ngay sau đó là một giọng nữ máy móc vang lên.
“Hoan nghênh tiến vào trò chơi Ba ngày hung trạch, xin người chơi mới chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị mở dịch chuyển.”
Đây là sao?!
Tống Viêm chỉ cảm thấy một trận quay cuồng, mà đợi đến khi hết choáng váng, mọi thứ dường như đã trở nên chân thực lại.
Thị giác, thính giác, xúc giác… những thứ bị cướp đi phút chốc lại quay trở về, Tống Viêm đột nhiên mở hai mắt, lại phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng đen như mực.
Đây là đâu… những chuyện xảy ra hết sức quái lạ, rất nhiều câu hỏi cần giải đáp, nhưng theo trực giác, Tống Viêm ý thức được hiện tại không phải là lúc để bối rối.
Đầu tiên cậu khẽ vuốt bụng nhỏ, xác nhận nơi đó không có bất kì vấn đề hay sự bất thường nào, rồi mới chậm rãi hoạt động cơ thể.
Phía trước cách đó không xa hình như có ánh sáng, Tống Viêm híp mắt, cẩn thận đứng lên, thử chạy đến nơi đó.
Đó là một khung cửa sổ, ánh trăng tái nhợt xuyên qua lớp thủy tinh bể nát, rải rác vào trong phòng.
Mắt Tống Viêm dần dần thích nghi với bóng tối, nhờ vào ánh trăng mà có thể nhìn thấy rõ rất nhiều thứ.
Đây không phải là một căn phòng thông thường, cũng có thể nói là cách bài trí trong phòng không giống kiểu dáng mà Tống Viêm hay thấy.
Theo tầm mắt, nhìn thấy rõ nhất là cửa sổ cũ nát, dưới cửa sổ là một chiếc ghế sô pha theo phong cách phục cổ, Tống Viêm từ từ tiến lên phía trước, dưới chân phát ra âm thanh cọt kẹt do đạp lên sàn nhà bằng gỗ, trên mặt tường phía trước cách đó không xa là một cái lò sưởi âm tường.
Tống Viêm cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, rồi đánh giá cảnh tượng trước mắt một lần nữa.
“Ba ngày… hung trạch…” Cậu không khỏi nhớ lại âm thanh nhắc nhở cuối cùng mình nghe được, trong lòng dần dần có một phỏng đoán không thể nói là tốt.
Nếu loại trừ hết mọi khả năng cho thấy đây chỉ là một trò đùa, cậu của hiện tại, có lẽ thật sự đang ở trong một căn hung trạch.
“Két ––”
Trong lúc Tống Viêm đang suy ngẫm, căn phòng trống trải yên tĩnh đột nhiên truyền đến âm thanh mở cửa. Cậu theo bản năng quay đầu nhìn, một cánh cửa ở gần cậu không biết vì sao lại tự mở ra.
Tống Viêm có hơi cứng đờ xoay người lại, nhìn cánh cửa tối om, do dự không biết có nên tiến đến hay không.
Dưới tình hình này, bất cứ hành động nào cũng có khả năng sẽ mang đến kết quả không thể đoán trước, nhưng Tống Viêm cũng biết ngồi chờ chết càng không phải là ý tưởng hay.
Cậu cố nén giọng, hít một hơi thật sâu, rồi sau đó nhẹ chân, từ từ tiến lên phía trước.
Dưới ánh trăng, một cây đàn dương cầm cũ nát lẳng lặng nằm cách đó không xa, mà giờ phút này, trên ghế dương cầm có một người đang ngồi quay lưng về phía Tống Viêm.
Tống Viêm cẩn thận dừng lại, híp mắt, muốn nhìn cảnh tượng trước mắt rõ ràng hơn, đặc biệt là bóng người nãy giờ không hề nhúc nhích tí nào kia.
“Quỷ, quỷ! Cứu tôi với!” Nhưng vào lúc này, không biết ở đâu đột nhiên truyền đến một tiếng hét đầy sợ hãi, Tống Viêm thầm mắng không xong, theo bản năng lui về phía sau vài bước, cây dương cầm trong phòng lại chợt cất tiếng vang, phát ra âm điệu nặng nề dồn dập. Mà người đang ngồi trên ghế như vừa bị đánh thức, chậm rãi xoay người qua ––
Ánh trăng trắng hếu chiếu rọi mái tóc khô dài, cũng chiếu rọi khuôn mặt bị phân hủy của nó.
Trong nháy mắt, mọi thứ vốn bị bóng tối bao trùm trở nên rõ ràng, Tống Viêm chỉ cảm thấy ánh mắt mình bị bộ xương khô bên cạnh cây đàn hút lấy, ngơ ngẩn nhìn cái cằm xương khô của nó mở ra, phảng phất lộ ra một nụ cười quỷ dị.
“Chạy!” Trong thâm tâm Tống Viêm bộc phát một ý niệm duy nhất, cậu không biết bản thân lấy sức ở đâu ra để xoay người, rồi hướng về một phương hướng xa lạ nào đó chạy tới.