“Anh mau đi lên đi! Đi lên liền đi!” Sau một lúc ngẩn người kinh ngạc, Tống Viêm lập tức tỉnh táo, cậu đẩy người mặt sắt, cố gắng nắm lấy một chút hy vọng cuối cùng, hy vọng thời gian người mặt sắt rơi vào cát đen chưa lâu, vẫn còn kịp chạy ra ngoài.
“Không lên được.” Người mặt sắt nắm lấy cánh tay Tống Viêm, không thử tránh thoát cát đen, mà ôm Tống Viêm vào trong ngực.
“Anh thử đi, anh thử một lần đi mà…” Cơ thể Tống Viêm lại lún xuống một chút, uy hiếp tử vong ngày một đến gần, cậu đã không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ phí công vô ích mà khuyên người mặt sắt.
“Viêm Viêm…” Âm giọng khàn khàn, gọi cái tên mà cậu quen thuộc nhất, hoài niệm nhất, Tống Viêm lập tức ngây ngốc, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người mặt sắt.
Người mặt sắt chậm rãi vươn tay, xoa đôi mắt đỏ bừng của Tống Viêm, nhẹ giọng nói: “Vào những lúc thế này, em không muốn anh ở cạnh em sao?”
Tống Viêm run rẩy, há miệng mấy lần, nhưng lại run đến mức nói không nên lời.
Đôi môi người mặt sắt kề sát lại, là sự dịu dàng mà Tống Viêm chưa từng quên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT