Vào lúc Từ Lệ sốt ruột, cửa văn phòng lại bị gõ vang, trợ lý to con mới vừa rời đi chưa lâu mặt đầy hưng phấn nhào vào:
"Chị Lệ! Em tìm được đứa bé kia rồi!"
Gân xanh trên thái dương Từ Lệ rốt cuộc không thể kìm nén được nữa:
"Tiết Tiểu Sơn, cậu không để yên cho tôi đúng không!"
Thanh niên vạm vỡ run rẩy thân mình, thấy Từ Lệ thật sự tức giận, tay cầm di động của hắn bỗng chần chừ lên, hay là, chờ khi nào chị Lệ nguôi giận tí ti mình hẵng đến?
Nhưng có kinh nghiệm thảm thiết vì một phút dừng chân để thở mà bỏ lỡ tung tích đứa bé lần trước, Tiết Tiểu Sơn thật sự không muốn lại trải qua lần nữa, hắn hít sâu một hơi dũng cảm bước lên, đưa di động qua.
Tiết Tiểu Sơn chỉ vào một tấm ảnh chụp màn hình được phóng to, thật cẩn thận mở miệng:
"Chị Lệ.. thiệt đó.. em không lừa chị đâu, chị xem góc nghiêng của đứa bé bên cạnh Quý Nặc này có phải rất giống Trình ca không? Chính diện nhìn càng giống hơn nữa!"
Nửa tiếng sau, Từ Lệ nhờ người tìm được hình chụp chính diện gương mặt của đứa bé.
Biết tình tiết của vụ việc không chỉ không phải chuyện xấu, thậm chí Quý Nặc còn dũng cảm giải cứu một đứa nhỏ bị bắt cóc, thần kỳ hơn nữa là đứa nhỏ này thế mà lại giống Hàn Trình như đúc!
Nụ cười bên môi Từ Lệ lại rạng rỡ thêm một chút, nhanh chóng sắp đặt một kế hoạch phiên bản cao cấp hơn trong lòng.
*
Một đêm trước, Quý Nặc vẫn luôn tra cứu về chứng bệnh của mình trên mạng, càng xem càng không thể đi vào giấc ngủ, thật vất vả thức đến sáng để đi bệnh viện, lúc cầm trong tay kết quả chẩn đoán mình mắc bệnh nan y, cả người hoàn toàn hoảng hốt.
Nếu không phải bị chuyện bắt cóc cắt ngang, cậu cũng không biết mình sẽ phiêu đãng bao lâu trên đường.
Chẳng qua chuyện Lục Ngao Ngao vừa kết thúc, trong óc cậu lại bắt đầu phát lặp lại câu nói của bác sĩ "Việc trị liệu loại u ác tính hiếm thấy như vậy rất khó, hơn nữa còn làm người bệnh càng thêm đau khổ.."
Tuy rằng từ nhỏ cậu bệnh tật ốm yếu, cũng nghĩ đến việc mình sẽ có tuổi thọ ngắn hơn người bình thường, nhưng chỉ mới 21 tuổi lại phải bước vào giai đoạn đếm ngược ngày sống sót vẫn khiến cậu không thể bình tĩnh tiếp thu.
Tất cả mọi việc đều bị xáo trộn, khi về đến nhà cậu còn cảm thấy cả cơ thể đều sắp bãi công.
Ngồi yên trong chốc lát, khoang bụng Quý Nặc bắt đầu âm ỉ đau đớn, cậu uống hai viên thuốc giảm đau, nhân lúc thuốc phát huy tác dụng thì tranh thủ ngã đầu đi ngủ.
Một giấc ngủ đến nửa đêm, cậu bị tiếng va đập cửa phòng khách đánh thức.
Quý Nặc xoa xoa huyệt thái dương, kéo chăn trùm lên, không muốn để ý đến gã đàn ông đi uống say xỉn về nhà kia.
Kết quả đêm nay ông Quý cực kỳ điên cuồng, đứng trước cửa phòng Quý Nặc đấm cửa không ngừng, vừa đấm vừa lẹo nhẹo kêu:
"Nha, siêu sao biết về nhà rồi? Không phải mày bán mông bám lấy ảnh đế hút máu sao? Còn, còn về nhà làm gì?"
"Quý Thư Phong tao đây không có loại con trai không biết xấu hổ như mày, mau cút khỏi đây cho tao!" – Ngay sau đó là tiếng bình rượu va đập vào cửa loang choang.
Quý Nặc xoay người xuống giường bước đến mở cửa, giật lấy bình rượu đập lên khung cửa cho bể nát, cầm phần mảnh chai sắc nhọn đè mạnh lên cổ ông Quý, một loạt hành động làm đến lưu loát trôi chảy.
Đều không cần Quý Nặc mở miệng, đau đớn trên cổ mau chong khiến Quý Thư Phong tỉnh táo lại.
Lão đã bị Quý Nặc đánh sợ, nhưng uống rượu phình gan, mỗi lần uống say mèm lão sẽ có ảo giác Quý Nặc vẫn là thằng nhãi ma ốm mặc cho lão hành hạ ngày trước, hơn nữa mấy năm nay bị Quý Nặc quản thúc, uất ức không chỗ trút, luôn thích uống rượu gây chuyện.
Quý Nặc mở miệng, trong giọng nói chứa đầy khó chịu:
"Mau lăn về phòng đi."
Quý Thư Phong nghiêng ngả lảo đảo chạy vào căn phòng ngủ ở đối diện, vừa khóa cửa xong đã bắt đầu hùng hùng hổ hổ:
"Thằng tạp chủng như mày sớm hay muộn cũng không chết tử tế được! Ngày nào cũng chỉ biết ra vẻ tàn nhẫn với cha mày, còn không phải thứ đê tiện đi khắp nơi bán mông sao! Tao nhổ vào!"
Quý Nặc đã vô cảm với người cha trên DNA của mình, không hoàn toàn dọn ra ngoài chính là vì phòng ngừa Quý Thư Phong tiếp tục gây chuyện với nữ sinh khác.
Cậu quét vụn thủy tinh cho vào thùng rác xong dự tính về phòng tiếp tục ngủ, đi đến một nửa đột nhiên nhớ đến gì đó, kéo kéo khóe môi vòng trở lại trước phòng Quý Thư Phong đá một chân thật mạnh lên cửa, bên trong lập tức im tiếng.
Cách một tấm ván gỗ, Quý Nặc mặt không chút biểu cảm lạnh lùng nói:
"Ông yên tâm đi, trước khi chết, tôi nhất định sẽ dẫn ông theo luôn."
Đây là chuyện cậu sớm nghĩ đến kể từ khi thấy cha mình sờ mó nữ sinh vào năm lớp 12, trước kia tuy rằng mạng của cậu không đáng tiền, lại cũng không muốn vì loại bại hoại này mà phá nát cuộc đời, nhưng hiện giờ cậu không sống được bao lâu nữa, trước khi chết cậu đương nhiên không thể để tai họa này lại trên đời ghê tởm người khác.
Trở lại phòng ngủ, Quý Nặc hoàn toàn tỉnh táo, đơn giản lập hậu sự cho bản thân.
Cậu và Quý Thư Phong sau khi chết không cần để lại gì cả, trực tiếp quyên luôn di thể, cũng coi như là chuyện duy nhất kẻ khốn nạn như Quý Thư Phong có thể cống hiến cho xã hội.
Phòng ở là cậu thuê, từ năm cấp ba làm thêm đến tận bây giờ, trong tay cậu dành dụm được sáu vạn tệ, vốn dĩ là để chuẩn bị đi thi công chức, rốt cuộc ngoại trừ thi công chức có thể làm hợp đồng tự hết hiệu lực ra, cậu không còn tìm được phương pháp nào khác nữa cả.
Hiện giờ không cần thi, sáu vạn này cũng đủ cho cậu sống sung sướng một năm cuối cùng của đời mình.
Đến nỗi hiệp ước ghép CP với Hàn Trình..
Quý Nặc có chút không biết phải làm sao, một tháng trước cậu còn muốn mượn cơ hội ấy để xoay người, cậu thật sự rất thích diễn xuất, cũng ôm một chút xíu.. tư tâm, có thể tiếp cận Hàn Trình nhiều hơn, cho nên dày da mặt đồng ý phương án giải quyết mà người đại diện của Hàn Trình đưa ra.
Tiền thù lao của cả series "Bé con đi đâu thế?" và việc ghép CP, trừ đi thuế vừa vặn đủ để cậu kết thúc hợp đồng với công ty, không có gông cùm xiềng xích này, cho dù đến căn cứ điện ảnh đóng vai quần chúng cũng xem như không phụ mộng tưởng thuở ban đầu, nhưng hiện giờ.. đã không còn cần thiết nữa..
Lý trí nói cho cậu mình hẳn nên kết thúc hiệp ước này, đăng status thanh minh, đưa Hàn ảnh đế tốt bụng giúp đỡ người nghèo ra khỏi mớ lùm xùm đó, nhưng cậu vẫn có chút quyến luyến.
Đây là thời điểm cậu cách ước mơ của mình gần nhất.
Quý Nặc ngồi thần người nửa tiếng đồng hồ, tâm trạng tuyệt vọng đến cùng cực, sau đó nghĩ ra tin nhắn muốn kết thúc hiệp ước gửi cho Từ Lệ.