“Đau quá... Tướng quân tha cho ta đi, xin ngài tha cho ta...”
Ta yếu đuối nức nở, vừa thê thảm lại vừa xinh đẹp vô ngần.
Toàn bộ trong lều riêng vang lên âm thanh không rõ đan xen với tiếng rên khổ sở, thậm chí cho đến lúc kết thúc ta đau đến mức giọng nói cũng biến điệu.
"Mau cứu ta với, Diệu Diệu đau quá..."
“Được rồi, đau, a...”
Ta hô lên ám hiệu đã hẹn trước, sau đó tiến gần đến bên tai tướng quân rồi nở một nụ cười lạnh lẽo:
"Tướng quân, đừng bao giờ coi thường một quân kỹ bò ra từ biển máu."
Tướng quân cứng đờ người lại, hắn còn chưa kịp phản ứng thì một thanh kiếm dài đã đâm xuyên qua trái tim gã.
"Phụt!" một tiếng, máu tươi bắn tung tóe đầy gương mặt ta.
Cho đến lúc chết tướng quân cũng không hiểu nguyên nhân tại sao, mắt hắn trợn trừng rồi hắn ngã sang bên cạnh. Ta thở dốc liên tục, bỗng cơ thể được bao bọc bởi một chiếc áo choàng dài, ta rơi vào một cái ôm quen thuộc.
“Doanh tướng quân!”
Ta thút thít run rẩy ngã nhào vào lồng ngực Doanh Kỵ, đồng thời ta cũng ngước nhìn về phía mấy chục quân lính đứng bên cạnh giường nhỏ mà nở nụ cười ai oán.
“Cảm tạ đại ân đại đức của các vị binh lính, Diệu Diệu... Không thể báo đáp được...”
Vừa nói, giọt nước mắt vừa trượt xuống gương mặt ta. Trong ánh nhìn đẫm lệ, ta nhìn thấy sự đau lòng và quyết tuyệt trong mắt những người này.
Đúng thật là Doanh Kỵ đã thành công rồi.
Bằng vào sự thương tiếc của các tướng sĩ đối với ta, hắn xúi giục bọn họ đứng lên vì cơn hận tướng quân đã cướp "vợ" bọn họ. Từ đó hắn có được sự ủng hộ của bọn họ, thành công giết chết tướng quân và thay thế.
“Diệu Diệu không có cái gì cả, Diệu Diệu chỉ có tấm thân này mà thôi, nếu các vị tướng quân không chê... Ah...”
Bỗng thịt mềm ở eo bị bóp mạnh một cái, ta đau đến mức kêu rên rồi ngước nhìn Doanh Kỵ một cách không hiểu nổi, lúc bấy giờ mới phát hiện ra sắc mặt hắn vô cùng khó coi.
Doanh Kỵ chinh chiến đã nhiều năm, cho dù hắn có bề ngoài xuất chúng cũng khó mà che được sát khí quanh thân. Vốn thân thể cường tráng của hắn giờ đây lại có hơi làm người ta sợ hãi.
“Nếu các vị tướng sĩ không chê thì mọi người cho Diệu Diệu đi lau chùi một chút được không?”
Ta nghĩ Doanh Kỵ có lời muốn nói với ta.
Đúng thế thật, nghe được ta nói như thế thì vẻ mặt Doanh Kỵ trở nên tốt hơn hẳn, chàng giơ tay lên:
"Các ngươi ra ngoài trước đi."
Doanh Kỵ là thủ lĩnh, tất nhiên là không ai không nghe theo rồi. Các tướng sĩ vội vàng rời đi, không lâu sau chỉ còn lại ta và Doanh Kỵ ở trong lều.
“Được ngồi lên chức tướng quân rồi, sao chàng lại không vui? Có lẽ chăng...”
Lời ta còn chưa dứt, Doanh Kỵ đã kéo ta xuống khỏi giường nhỏ, hắn lấy thùng nước bên cạnh lều rồi hắt từng ngụm nước lên mặt ta, bàn tay thô ráp không ngừng lau chùi cần cổ và gương mặt ta.
“Khó chịu quá...”
Nước tát lên mặt đến nỗi làm ta không kịp lấy hơi, ta níu kéo cổ tay Doanh Kỵ để hắn dừng lại, nhưng không thể ngăn cản được hắn chút nào hết.
"Doanh Kỵ, ta khó chịu quá! Rốt cuộc chàng đang làm gì vậy?"
"Bẩn."
Doanh Kỵ hơi thả lỏng lực, quai hàm hắn nghiến chặt như thể đang ẩn nhẫn thứ gì vậy.
Bẩn.
Chữ này làm cho trái tim ta đau xót khôn nguôi. Từ lúc bị đưa vào quân doanh, bị người ta chà đạp nhục nhã thì lòng ta vẫn liên tục rơi xuống địa ngục lạnh lẽo kia, dù một chút ấm áp cũng chẳng có.
Duy chỉ hai lần được chạm đến, là lúc Cát Tường chết, và còn có… lúc này.
Trong phút chốc, tất cả mạch máu trên người ta như cảm thấy bị sỉ nhục chung vậy, từng sợi một bị nổ tung.
Đây là nơi mà ta không muốn đụng tới nhất nơi đáy lòng.
Ta bẩn, nhưng không phải từ lúc làm quân kỹ ta mới bẩn.
Ta đã bẩn từ lúc yêu Thẩm Lăng Phong, vì hắn đánh mất bản thân mình, đánh mất lí trí mình, từ lúc đó ta đã hoàn toàn dơ bẩn rồi! Tình yêu ngu ngốc của ta làm liên lụy bắt cả nhà phải chôn cùng!
“Thì sao? Lần đầu tiên tướng quân biết Diệu Diệu bẩn ư?”
Ta tức giận nhìn Doanh Kỵ, ta không hiểu được vì sao, rõ ràng hai ta là đồng minh nhưng tại sao hắn lại đâm dao vào lòng ta?
Sắc mặt Doanh Kỵ u ám hẳn đi, hắn nhìn ta bằng ánh mắt hết sức phức tạp.
Có gì đó mơ hồ, lại có gì đó hơi nghiến răng nghiến lợi.
“Việc bẩn hơn cũng làm qua rồi, vậy mà lúc nãy còn kêu đau như vậy?”
Lời này thật sự rất buồn cười. Ta không kêu thảm thì sao bọn họ đau lòng được?
“Ngài…”
Trong phút chốc ta có hơi dở khóc dở cười, ta vừa muốn mở miệng thì trong đầu đã lóe lên một suy nghĩ.
Chẳng lẽ là Doanh Kỵ… Thật sự cho rằng ta đau quá nên hắn đau lòng cho ta?
“Chẳng lẽ tướng quân cũng giống những tướng sĩ ngoài kia sao? Vì được vui thích từ cơ thể này mà có cảm tình với ta? Nên ngài không nỡ để ta chịu đau?”
Ta mới vừa nói xong thì Doanh Kỵ như thể bị giẫm phải đuôi vậy, sắc mặt hắn biến đổi. Hắn cắn răng trừng ta như muốn phản bác lại, nhưng lời hắn nói ra khỏi miệng thì làm ta ngạc nhiên hoảng sợ vô cùng:
“Nếu ta nói đúng là như vậy thì sao?”
Lời nói này quá hung ác rồi. Như thể hắn đang nổi giận, thế mà lại lo lắng cho một quân kỹ bẩn thỉu hèn hạ như ta.
Hắn làm ta khó hiểu váng đầu, sau một lúc hồi thần, ta tươi cười nhạt nhẽo rồi hành lễ với Doanh Kỵ.
“Tướng quân đừng quên, mấy ngày trước chính ngài là người đưa ta vào vòng tay các tướng sĩ.”
“Đớn đau của ta, tướng quân cũng góp phần vào.”
À. Đàn ông mà, lúc nào cũng hành động trước rồi sau đó mới hối hận. Lúc đầu khi ta muốn hợp tác với Doanh Kỵ, hắn chỉ đứng bên cạnh quan sát, sau đó ta phải dựa vào sắc đẹp của mình để đạt được mục đích. Bây giờ ta đạt được mục đích rồi, hắn lại bắt đầu đau lòng cho ta?