Ta là quân kỹ bị vạn người cưỡi trong quân doanh, lúc người nọ đỏ mắt tìm được ta đang nằm giữa đống quần áo tả tơi, thì dường như hắn chẳng thể đứng nổi nữa, giọng nói hắn run rẩy đớn đau:
"Diệu Diệu, ta sai rồi, ta sẽ đưa nàng đi..."
Nằm trên đống cỏ khô, ta híp mắt cười nhìn nam nhân đã tự tay đưa mình đến nơi đây rồi đáp:
“Bệ hạ, ta chỉ đang hoàn thành trách nhiệm của một quân kỹ* mà thôi, kính xin ngài nhường bước.”
*Quân kỹ - một dạng gái điếm trong quân đội, có thể là nghèo quá nên người ta phải bán thân để kiếm thêm, cũng có thể phạm tội hoặc bị oan nên bị phía trên (vua, quan, những người cầm quyền) áp dụng hình phạt này.
1.
"Tiểu thư, nô tỳ không thể chịu nổi cuộc sống như thế này nữa..."
"Xin lỗi người, Cát Tường không còn cách nào để tiếp tục phục vụ người".
Ngày thứ năm bị đưa đến quân doanh, cuối cùng nha hoàn Cát Tường của ta cũng nhận rõ sự thật rằng sẽ chẳng có ai tới cứu chúng ta nữa. Vào lúc hoàng hôn còn chưa buông xuống, muội ấy thành kính dành cho ta cái đập đầu cuối cùng rồi lao mạnh vào cột gỗ chống lều mà tự sát.
Ta co ro rúc vào một góc, chết lặng nhìn máu tươi đang tuôn ra liên tục từ vầng trán muội ấy, cả một giọt nước mắt ta cũng chẳng thể cho muội ấy được nữa rồi.
Khi cha mẹ và đại huynh bị Thẩm Lăng Phong hạ lệnh ngũ mã phanh thây, bảy mươi bốn con người phủ Hộ Quốc Công bị treo tới chết ở tường thành, ta đã quỳ lạy và đập đầu hơn ngàn cái nhưng cũng không thể đổi lấy một chút gì gọi là thương xót của Thẩm Lăng Phong.
Lang quân đã cùng làm phu thê với ta suốt ba năm, nay lại ôm nữ nhân hắn yêu chiều, tự tay đưa ta đến trại lính.
Lúc ấy, nước mắt ta đã cạn khô rồi...
“Cát Tường, ngươi nên tin ta, ngươi chỉ cần đợi thêm một ngày nữa là chúng ta có thể ổn hơn...”
Chán nản đứng dậy, chân tay ta đã tê dại từ lúc nào, ta nhẹ nhàng vuốt đôi mắt trợn trừng của nàng.
"Tuuu tuuuu."
Bên ngoài vang lên âm thanh kèn lệnh, người con gái ở cạnh ta cất giọng khóc rên, giây tiếp theo, cửa lều bị người bên ngoài vén ra, những binh lính nhớp nháp hôi hám vì cực khổ huấn luyện vọt đến, biến cả một căn lều thành địa ngục, tiếng kêu khóc đau khổ vang lên.
Thi thể Cát Tường bị kéo đi, ta cười mỉa một tiếng rồi tùy ý ngả người ngã dưới đất, để mặc cho những chà đạp cấu xé lên cơ thể này.
Ta đang đợi.
Đợi cho người kia không nhịn nổi nữa.
Quân kỹ trong trại lính là súc vật hạ đẳng nhất, dáng vẻ đẹp đã là tội lỗi rồi, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà ta phải chịu đựng từng cơn nhục nhã đến cùng cực.
Nhưng điều ấy cũng là tiền cược để ta xoay người trả thù.
Từng bước một bò về đế đô, tự tay ta chấm dứt hết thảy nỗi oan khuất!
Từ lúc bắt đầu, người kia đi vào cũng chẳng động đậy, hắn lạnh lùng đứng đó nhìn ta chằm chằm. Mà ta cũng gác mặt lên bả vai của nam nhân xa lạ, nở nụ cười và nhìn thẳng vào hắn.
Lòng ta biết rõ xuất thân của mình, sự cao quý đã khắc vào tận xương, cho dù loại hoàn cảnh thế này thì ta cũng không thay đổi.
Điều ấy càng dễ kích thích lòng chinh phục của người đàn ông ấy.
Hai người trải qua ta, người kia vẫn không cử động.
Lòng ta dần chìm xuống, nếu cược thua...
"Cút!"
Lúc người thứ ba chuẩn bị kết thúc, cuối cùng hắn cũng di chuyển, hắn đá văng người đang ở trên cơ thể ta rồi kéo lấy cánh tay ta mà lôi đi.
"Có thấy mình tiện không?" Người kia cau đôi mày tuấn tú của mình, nghiến răng nhìn nụ cười hèn mọn trên mặt ta.
Lòng ta thở phào nhẹ nhõm, ta nhích lại gần lồng ngực rắn chắc của hắn, tươi cười kiều mị:
"Vốn quân kỹ thì đã hạ tiện, không phải quân trưởng biết trước rồi sao?"
Lúc binh lính vào lều thì đã cởi hết áo ngoài nên không thể nhận ra cấp bậc của ai được, điều này để ngăn chặn việc quân kỹ nảy tham vọng không nên có. Nhưng ta vẫn phân biệt ra được bởi vì sát khí cũng như hơi thở kẻ bề trên của hắn.
Hắn có địa vị tối cao trong đám người này.
Nhất là khi ở giữa hơn một trăm binh lính, hắn là người đầu tiên chiếm lấy ta.
Ở trong quân doanh này, người nào làm kẻ thứ nhất của một quân kỹ có sắc đẹp như ta là một việc rất tế nhị.
Ngày thứ hai khi ta nói một câu bên tai hắn, rằng ta muốn làm người của hắn thì ta bị tát một cái thật mạnh.
Hắn chán ghét nói: "Ngươi xứng sao?"
Ngày thứ ba hắn không chạm qua ta nữa thì ta đã biết: đây là cảnh cáo của hắn.
Cho nên ta cười, đây là nụ cười đầu tiên khi ta đến nơi đây.
Ta đang gây hấn với hắn.
Ngày thứ tư, hắn vẫn không chịu chạm đến ta, ta vẫn cười, trong ánh nhìn soi mói của hắn, ta nghênh đón các nam nhân khác vào lều.
Cho đến ngày thứ năm, cuối cùng ta cũng thắng.
“Còn dám quyến rũ người khác, ông đây xé xác ngươi!”
Nam nhân mắng mỏ, bế ngang người ta lên rồi đi ra ngoài trước một đám quân lính không chịu phục cũng chẳng dám ngăn cản đang nhìn chăm chú.
Đúng lúc mặt trời bị đỉnh núi nuốt mất, trong chớp nhoáng ấy ta có hơi muốn khóc nên đã cắn vào đầu vai của nam nhân. Mùi máu tanh loang khắp khoang miệng ta, cuối cùng giọt lệ cũng rơi xuống nơi gò má.
“Sao ngươi không đến sớm hơn…” Như vậy thì Cát Tường cũng sẽ không chết.
2.
Ta đã đánh giá thấp thân phận của người ấy rồi, ta cho rằng cùng lắm hắn cũng chỉ là một Bách phu trưởng* mà thôi. Thế mà không ngờ hắn lại có thể trực tiếp chọn lựa quân kỹ của riêng mình để mang về lều Thiên phu trưởng*.
*Bách phu trưởng: người đứng đầu 100 lính
*Thiên phu trưởng: người đứng đầu 1000 lính.
Mình không chuyển về tiểu/đại đội trưởng vì chức vị ở thời nay và thời xưa khá khác nhau, phân cấp cũng khác.
Nếu được thăng cấp nữa thì có lẽ sẽ tới chức Vạn phu trưởng.