Bùi Hồi nói được một lúc thì ngủ mất, chờ lúc y tỉnh lại phát hiện sắc trời đã tối, cảm thấy đầu có chút đau. Mới vừa có động tĩnh, có người trong bóng tối lại đây nâng y dậy, đút cho y chút nước uống. Bùi Hồi khát khao uống, ôm bóng đen không buông tay.
Một hồi lâu sau, Tạ Tích đốt ánh nến, mặt đầy bất đắc dĩ: “Ngươi uống say.”
Bùi Hồi mới từ trong đầu chậm rãi nhớ lại ký ức hôm qua, y nhớ rằng chính mình gặp phải cha mẹ Tạ Tích, cùng bọn họ đi tửu lâu. Y bởi vì căng thẳng cho nên không ngừng uống rượu, uống xong liền say. Sau khi say liền không nhớ gì nữa, nhưng lại còn nhớ y cùng cha mẹ Tạ Tích trò chuyện rất vui vẻ. Nhớ đến đây, y nhanh chóng hỏi: “Tạ bá phụ cùng Tạ bá mẫu đâu rồi?”
Tạ Tích rũ mắt: “Đi.”
Bùi Hồi sững sờ: “Đi rồi?”
Tạ Tích: “Không cần phải lo lắng, hành tung của bọn họ từ trước đến giờ bất định, quanh năm suốt tháng chạy khắp nơi. Ngược lại là ngươi, lần sau gặp bọn họ đừng uống rượu, tăng cao cảnh giác.”
Bùi Hồi cau mày: “Vì sao phải đề cao cảnh giác? Bọn họ là phụ mẫu của Tạ sư đệ, tự nhiên cũng là trưởng bối của ta, không cần phòng bị.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT