KHÔNG PHẢI NGƯỜI TỐT

Chương 3


3 tháng


11.
 

Bên phía Tần Tử Hàm sau khi ký giấy kết hôn thì bắt đầu đi mời rượu.

Tôi mím môi đợi chờ.

Khi họ bước tới, tôi cố tình lớn tiếng nói.

“Dì, con không hiểu, con hồi phục cái gì?”

“Tử Hàm đã nói gì về con?”

Trong ánh mắt của tôi, bước chân của Tần Tử Hàm chững lại.

Bố tôi ngồi đối diện đập bàn, khiến cái bàn kính rung lên.

“Tần Tử Nguyên! Mày làm mất mặt gia đình chưa đủ nữa hả?”

“Tự mình làm gì không biết sao, còn nói trước mặt mọi người?”

Tôi cười cười, đứng lên đi đến bên Tần Tử Hàm.

“Tử Hàm, hay là em nói đi?”

Trong nhà có họ hàng không ngại gây chuyện, trực tiếp nói nhanh.

“Con bé này.”

“Chuyện con có bạn trai, mang thai rồi phá thai, không nhắc đến thì quên mất.”

Phá thai?

Tôi thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm Tần Tử Hàm.

Ả ta rùng mình, ngã vào lòng Trình Dược.

“Chị, đừng nhìn em như vậy, em sợ.”

“Sợ?” Tôi tức giận siết chặt nắm tay: “Khi bịa chuyện thì sao không sợ đi?”

“Chị từng có bạn trai, nhưng khi nào phá thai? Chị là chị ruột của em, sao em lại bịa chuyện về chị?”

“Thảo nào người nhà không ai thương chị, hóa ra là vì chuyện này!”

Tần Tử Hàm bị tôi mắng, sợ đến mức vai run lên bần bật.

Có lẽ thấy tôi tức giận, bố mẹ cũng nghi ngờ.

“Tần Tử Nguyên, con thật sự không…”

Đối diện ánh mắt nghi ngờ của họ hàng, tôi khóc không ra nước mắt.

“Chị, em…”

“Chị đừng giận mà, hôm nay là tiệc đính hôn của em.”

Trình Dược ôm lấy Tần Tử Hàm, tức giận với tôi: “Tần Tử Hàm nói đúng, hôm nay là ngày quan trọng của chúng tôi, chị có chuyện gì không thể đợi về nhà nói không được à?”

“Hay thấy em gái mình hạnh phúc là chị không chịu được?”

Tần Tử Hàm phối hợp chặt chẽ rơi nước mắt.

“Chị, mình về nhà nói được không?”

Tôi nhìn sâu vào mắt Tần Tử Hàm, giả vờ thất vọng rời khỏi tiệc đính hôn.

Trước khi đi, tôi nghe thấy họ hàng thì thầm.

“Sao lại vậy, là Tần Tử Hàm nói dối sao?”

“Nhỏ em từ hồi bé đã ma lanh, có khi muốn được thương hơn chị nó nên mới làm vậy đó.”

Hình tượng ngoan ngoãn của Tần Tử Hàm trong gia đình coi như sụp đổ.

12.
 

Tối hôm đó, Tần Tử Hàm gửi nhiều tin nhắn giải thích cho tôi.

Nói trắng ra là như giấu đầu lòi đuôi.

Tôi tức giận mắng ả ta vài câu rồi giả vờ làm hòa.

Dù sao sự việc đó sẽ xảy ra vào tuần sau, tôi không thể bỏ lỡ.

Một tuần sau, tại buổi tối nào đó, tôi ở nhà chờ Tần Tử Hàm đến.

Khi kim đồng hồ chỉ đến số chín, cửa nhà đúng giờ mở ra.

“Chị, giúp em với.”

Tần Tử Hàm lao vào nhà, không nói gì đã quỳ xuống.

Lớp trang điểm tinh tế bị nước mắt làm nhòe.

“Chị, dự án của Trình Dược gặp sự cố, anh ấy đắc tội với người ta, giờ nhà đầu tư cứ liên tục gây khó dễ.”

“Anh ấy muốn lấy lòng một nhân vật lớn, vậy ra lại định đưa em ra.”

Tần Tử Hàm khóc đến run vai.

Tôi cúi đầu che giấu ánh mắt lạnh lẽo, vội vàng nhăn mặt tiến lại gần.

“Em nói gì?”

“Trình Dược còn là đàn ông không, lại muốn đưa em ra!”

“Không được, chị sẽ tìm anh ta!”

Không ngoài dự đoán, Tần Tử Hàm níu lấy váy tôi.

“Chị, Trình Dược nói sau việc này anh ấy sẽ lập tức làm đám cưới với em.”

Tôi cố gắng nắm chặt đùi mình để không bật cười.

Lão già đó trực tiếp gây ra án mạng, Trình Dược là kẻ khởi xướng, làm sao có ngày sung sướng đó nữa.

Lời này, trẻ con còn không tin được, nhưng Tần Tử Hàm lại đi tin.

Tôi ngồi xuống đối diện với Tần Tử Hàm, không nhịn được hỏi.

“Tần Tử Hàm, em thật sự tin sao?”

“Em…”

Tần Tử Hàm hít mũi, vẻ mặt dao động.

“Chị, Trình Dược đối xử với em rất tốt.”

“Lần này anh ấy thật sự gặp khó khăn, nếu không…”

Ả ta còn chưa nói hết, tiếng chuông điện thoại như trong ký ức vang lên.

Tần Tử Hàm nhìn tôi rồi chạy ra ban công nghe điện thoại.

Khi trở lại, vẫn là câu nói cũ.

“Chị, Trình Dược nói có cách khác rồi.”

Tôi nhìn Tần Tử Hàm, nhưng không thấy chút áy náy trong mắt ả ta.

Chị em ruột, thế mà lại không bằng một người đàn ông.

13.
 

Tôi biết hai người bọn họ đang mưu tính gì, nên phòng bị khắp nơi.

Lần này, Tần Tử Hàm trực tiếp dọn về nhà ở.

“Chị, trưa nay em sẽ tự nấu ăn! Chúng ta uống chút gì đó đi, coi như em xin lỗi chị chuyện lần trước nhé?”

Tôi cúi đầu cười lạnh.

Xin lỗi?

Là muốn mạng của tôi chứ gì.

Khi ăn, Tần Tử Hàm chuẩn bị hai ly rượu vang.

“Chị, chuyện lần trước là lỗi của em, em thật lòng xin lỗi chị nhiều lắm.”

Tôi lắc lắc ly rượu, không nhịn được bật cười.

Kiếp trước tôi tin tưởng Tần Tử Hàm đến mức nào?

Dưới đáy ly còn có cặn thuốc chưa tan hết, thủ đoạn vụng về thế mà tôi không nhận ra.

Tần Tử Hàm muốn chạm ly, thế nhưng tôi lại tránh đi.

Ả ta ngạc nhiên, ánh mắt lẩn tránh.

“Tại sao?”

“Tại sao cái gì…”

Trán Tần Tử Hàm lấm tấm mồ hôi.

Tôi cười mà không nói, ngón tay Tần Tử Hàm bắt đầu run nhẹ.

“Chị, tất cả là do Trình Dược…”

Tôi ngắt lời ả ta: “Tại sao cô lại nói như vậy với mọi người?”

“Tần Tử Hàm, từ khi bắt đầu nhớ được, bố mẹ luôn thiên vị cô, thế vẫn chưa đủ sao? Tại sao còn phải bịa đặt về tôi nữa?”

Tôi nhìn thấy Tần Tử Hàm thở phào nhẹ nhõm.

“Chị, tất cả đều là lỗi của em.”

“Chúng ta là chị em sinh đôi, nhưng chị thông minh hơn em nhiều, em chỉ có thể nói vậy để được bố mẹ yêu thương hơn.”

“Chị yên tâm, lần sau về nhà em sẽ xin lỗi trước mặt mọi người được không? Chúng ta uống đi.”

Dưới ánh mắt tha thiết của ả ta, cuối cùng tôi cầm ly rượu lên.

Có điều khi vừa đưa lên miệng, chuông cửa vang lên.

Tần Tử Hàm bực bội tặc lưỡi.

“Là đồ ăn chị đặt, em ra mở cửa đi.”

Tôi đặt mua một bó hoa.

“Chị, sao chị mua hoa làm gì vậy?”

Vì những bông hồng trong bình đã hoàn toàn tàn lụi.

14.

Tôi và Tần Tử Hàm uống hết ly rượu kia.

Cuối cùng, tôi nhìn ả ta ngã xuống bàn ăn.

Rượu có thuốc, kiếp trước tôi cũng bị đưa đến cho lão già kia như vậy.

Sau khi thay quần áo cho Tần Tử Hàm, người bình thường căn bản sẽ không ai phân biệt được chúng tôi.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, tôi dùng điện thoại của Tần Tử Hàm liên lạc với Trình Dược.

Chưa đầy mười phút, hắn đã đến.

“Sao chậm vậy, em cứ lề mà lề mề, bên kia đợi lâu lắm rồi đấy!”

Trình Dược thậm chí còn không nhìn tôi, nâng Tần Tử Hàm lên đưa xuống xe.

Lão già đó quyền lực lớn, Tần Tử Hàm thậm chí còn được nhân viên khách sạn giúp đưa lên lầu.

Giải quyết xong xuôi mọi chuyện, Trình Dược gọi tôi vào phòng.

“Em yêu, lần này khủng hoảng của anh được giải quyết, tất cả đều nhờ có em.”

“Anh sẽ cưới em ngay được không?”

Tôi quay mặt đi, sợ Trình Dược phát hiện.

Nhưng hắn chỉ nghĩ tôi là bị lương tâm cắn rứt.

“Em yêu, yên tâm, khi chị em ra ngoài, chúng ta sẽ đưa cô ấy về, giả vờ như không có gì xảy ra, em đừng sợ.”

“Chúng ta đã nói rồi mà, sau chuyện này anh sẽ đưa em đi mua nhẫn kim cương.”

Trái tim tôi tràn ngập lạnh lẽo.

Chỉ vì một chiếc nhẫn, để lấy người khốn nạn này, em gái ngoan của tôi sẵn sàng đưa tôi ra thí mạng.

Tôi còn chưa kịp nói gì, từ trong phòng đã vang lên tiếng kêu và tiếng thét thảm thiết.

Tôi nổi da gà, nhớ lại nỗi tuyệt vọng trước khi chết ở kiếp trước.

Tần Tử Hàm, lần này đến lượt cô.

15.
 

Trình Dược không có chút lo lắng hay áy náy, trong mắt còn lóe lên tia sáng.

“Tần Tử Hàm, lão già đó ám chỉ nhiều lần muốn em, may mà em có chị gái sinh đôi.”

“May mà anh hiểu em, nên không nhầm lẫn.”

Ánh mắt Trình Dược nhìn tôi ngày càng nóng bỏng, còn tiến sát cổ tôi ngửi.

“Tần Tử Hàm, em đổi nước hoa rồi hả?”

Tôi nhìn Trình Dược cười.

“Vậy sao?”

“Trình Dược, anh thật sự phân biệt được chúng tôi?”

Trình Dược sững lại, nụ cười dần tắt.

“Em…”

Trình Dược nhìn tôi, rồi nhìn vào phòng bên.

Tiếng kêu thảm thiết vẫn không dứt, Tần Tử Hàm thỉnh thoảng còn chửi rủa.

“Tần Tử Nguyên!”

“Sao, sao lại là chị, không phải người ở trong đó là chị sao?”

Tôi chỉ vào phòng: “Em gái yêu dấu của tôi sao nỡ để tôi vào đó được chứ.”

“Còn mày, một thằng khốn lòng lang dạ sói, vì lợi ích cá nhân mà đưa người yêu mình lên giường tên già biến thái!”

Trình Dược vô sỉ hơn tôi tưởng tượng nhiều.

Hắn chỉ ngẩn ngơ một lát rồi phản ứng lại, còn dựa vào tường một cách vô lại.

“Thì sao, tất cả đều là người lớn cả rồi, tự nguyện thôi mà.”

“Chị, đây lần đầu tiên tôi nhìn kỹ chị, là sinh đôi nhưng chị có vẻ quyến rũ hơn em gái mình nhiều, sao chị không theo tôi? Dù sao em gái chị cũng bị người khác chơi, sau này chỉ là đồ bỏ.”

Tôi không nhịn được, tát vào mặt Trình Dược.

Lòng bàn tay tê rần.

16.
 

Trình Dược chó cùng rứt giậu, lập tức giơ tay lên.

Nhưng ngay sau đó là vài tiếng hô to vang lên.

“Dừng tay lại! Cảnh sát đây!”

Trình Dược cứng đờ, quay đầu muốn chạy tuy nhiên nhanh chóng bị đè xuống đất.

Cảnh sát phá cửa xông vào, cảnh tượng trong phòng thảm thương không nỡ nhìn.

Tần Tử Hàm khi được cứu ra đã thoi thóp.

Tôi giả vờ đau buồn, ngất xỉu.

Khi tỉnh lại, tôi đã ở bệnh viện.

Cảnh sát đứng ngoài phòng, thấy tôi tỉnh lập tức tiến đến.

“Chú cảnh sát, em gái cháu sao rồi?”

“Bạn trai cô ấy thật khốn nạn, để lấy lòng lãnh đạo mà làm chuyện như vậy.”

Cảnh sát do dự một lúc rồi khó khăn nói.

“Bị rách vùng kín, nạn nhân chưa tỉnh.”

Bàn tay dưới lớp chăn của tôi siết chặt, ả ta vẫn chưa chết.

Cũng tốt, chết như tôi là quá dễ dàng.

Cảnh sát nghi ngờ tôi là đồng phạm, tuy nhiên tôi có tin nhắn giữa Tần Tử Hàm và Trình Dược làm chứng cứ.

Lão già đó làm chuyện kín kẽ, quanh khách sạn không có camera nào.

Muốn buộc tội tôi, không dễ dàng vậy đâu.

Sau khi hồi phục, tôi đến thăm Trình Dược trong tù.

“Sao cậu nhìn tôi căm thù quá vậy.”

“Hai chị em chúng tôi suýt chết trong tay cậu, như vậy vẫn chưa đủ sao?”

Trình Dược cách hàng rào sắt mắng tôi là con khốn.

Tôi cười.

Thế thì sao?

“Thực tế con khốn như tôi vẫn sống tốt bên ngoài, còn kẻ ép buộc người khác bán dâm thì ở trong tù phải cải tạo cho tốt đó nha.”

“Con khốn!!!!!”

“Đây là mưu của mày, mày cố ý làm như vậy!! Tao sẽ giết mày, tao nhất định sẽ giết mày!”

Thực tế là, sau câu nói đó, Trình Dược bị đè xuống bàn.

17.
 

Rời khỏi đồn cảnh sát, tâm trạng của tôi rất tốt.

Đây là mưu của tôi thì sao?

Nếu Tần Tử Hàm có lương tâm, thì chuyện này đã không xảy ra.

Kiếp trước tôi không hề có chút đề phòng nào với em gái, kết cục là chết thảm trong tay hai kẻ súc sinh đó.

Khi gọi điện cho bố mẹ, tôi khóc nức nở.

Ngay tối hôm đó bố mẹ lập tức chạy lên thành phố, thẳng tiến đến bệnh viện.

Nhưng cảnh tượng họ chứng kiến lại là Tần Tử Hàm bị buộc tay chân vào giường.

“Bác sĩ! Sao lại như vậy, các người ngược đãi con tôi!”

Mẹ tôi khóc nức nở, suýt nữa ngã lăn ra đất.

Y tá đến giải thích thì lại bị mắng.

“Tôi không quan tâm! Con tôi bình thường, sao lại trói nó như thế kia!”

“Mở ra, mở ra ngay!”

Tần Tử Hàm nằm trên giường, cười ngây ngô.

Khi được mở trói, mẹ tôi khóc ôm ả ta vào lòng.

“Con gái tôi, đứa con gái số khổ của tôi.”

“Tại mẹ không nhìn rõ Trình Dược, biết vậy mẹ không nên đồng ý cho hai đứa qua lại, tất cả là lỗi của mẹ.”

Nghe tên Trình Dược, Tần Tử Hàm co rúm lại.

Ả ta thu mình lại, trốn tránh khắp nơi.

“Không, tôi không muốn đi với lão già đó.”

“Trình Dược, xin anh, tôi không muốn đi.”

Bố mẹ đau lòng an ủi, nhưng vừa chạm vào ả ta, ả ta đã hét lên.

Đồ đạc trên giường bị Tần Tử Hàm ném lung tung.

“Tôi không đi, để chị tôi đi, để con khốn Tần Tử Nguyên đó đi đi!”

Nghe vậy, mọi người đều khựng lại.

Tôi đứng bên cạnh, trên mặt đầy vẻ tổn thương.

“Trời ơi, tôi đã làm gì sai, sinh ra hai đứa sinh đôi mà giờ sao lại thế này.”

18.
 

Trình Dược vào tù, còn lão già kia thì bị kết án nặng hơn.

Đồng thời phải bồi thường năm tỷ cho gia đình tôi.

Bố mẹ sống ở nông thôn cả đời nhận được khoản tiền này thì khóc như mưa.

“Tôi trả tiền lại cho ông, ông trả con gái khỏe mạnh lại cho tôi đi!”

“Đồ chết tiệt, sao mày không đi chết đi!”

Mẹ tôi trong phút chốc kích động quá nên ngất xỉu.

Khi tỉnh lại, Tần Tử Hàm ê ê a a cùng tôi ngồi bên giường bệnh của bà.

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi.”

Mẹ quay đầu đi, không muốn nhìn chúng tôi.

Bác sĩ thăm khám cũng thở dài.

“Tôi hiểu tình cảnh của gia đình, nhưng bệnh viện không thể tiếp tục điều trị.”

“Bệnh nhân bị kích thích quá lớn, thần trí không còn tỉnh táo.”

“Tôi khuyên gia đình nên đưa về nhà hoặc vào viện tâm thần, bệnh nhân khác đã bắt đầu có phản ánh với bên phía bệnh viện.”

Bố mẹ tôi như già đi mười tuổi chỉ trong một đêm.

Tôi muốn đưa Tần Tử Hàm vào viện tâm thần, nhưng bố mẹ kiên quyết đưa ả ta về quê.

Trước khi đi, mẹ vậy mà lại gọi riêng tôi vào phòng nói chuyện.

“Tử Nguyên.”

Mẹ vừa mở lời đã rơi nước mắt: “Trước đây là bố mẹ có lỗi với con, bố mẹ không công bằng.”

“Mẹ biết Tử Hàm nó có tính nhỏ mọn, nhưng bây giờ ngẫm lại, lời nó nói không thể tin hoàn toàn.”

Tôi không nói gì.

Bây giờ còn có thể nói gì nữa?

Hơn hai mươi năm tổn thương đã thành vết sẹo khó lành rồi.

Trước khi đi, mẹ hiếm hoi ôm tôi.

Bề ngoài, tôi và bố mẹ như đã làm hòa.

Tuy nhiên sống lại một lần, tôi không muốn bị những gông cùm này kìm hãm nữa.

Tôi từ chức, đi đến một nơi mà tôi luôn nhớ thương.

Ở đó không có chị em mưu mô, không có bố mẹ thiên vị.

Ở đó, gai cũng có thể hướng về ánh sáng mà sống.

-Hết-


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play