1.
Khi tỉnh dậy sau cơn mê, tôi thấy lão già đang đưa lưng về phía tôi, lão ta quay đầu lại nở nụ cười đầy dâm đãng.
Tôi hoảng sợ, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng tay chân bị trói chặt bởi xích sắt.
Suốt ba ngày liền, tôi bị lão già đó hành hạ đến chết.
Khi linh hồn bay lên không trung.
Tôi mới phát hiện ra rằng, em gái tôi và bạn trai của nó đang trốn trong căn phòng bên cạnh.
“Anh ơi, em sợ quá, chị sẽ không sao chứ?”
Trình Dược cười một cách hời hợt: “Nói gì ngốc vậy, lão đó là người có quyền lực nhất ở đây, chị em có phúc lắm mới được đấy.”
“Biết đâu hầu hạ ông ta tốt, chị của em còn có thể bay lên cao đấy chứ.”
Tần Tử Hàm ngây ngô hỏi: “Không phải ông ta đã có vợ rồi sao?”
“Giờ người giàu có mấy ai mà không có tình nhân đâu?”
Tần Tử Hàm nhanh chóng được dỗ dành, ngả vào lòng Trình Dược với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Anh đối xử với chị em thật tốt.”
Nghe thấy những lời đó, tôi giận đến run cả người.
Em gái ruột của tôi, vài ngày trước còn khóc lóc nói với tôi rằng:
“Chị ơi, dự án của Trình Dược gặp khó khăn, anh ấy bảo em đi nịnh bợ một nhân vật lớn.”
“Chị ơi, em phải làm sao đây, em không muốn đi.”
Lúc đó tôi tức giận đến suýt báo cảnh sát.
“Tần Tử Hàm, em phải chia tay ngay lập tức nghe chưa?”
Em gái ngoan của tôi nước mắt lưng tròng nhìn tôi: “Nhưng chị ơi, anh ấy nói nếu em đi thì sau đó sẽ kết hôn với em.”
Khi tôi không thể kiềm chế muốn báo cảnh sát, Tần Tử Hàm nhận một cuộc điện thoại.
Sau khi trở lại, trên mặt nó không còn vẻ đau khổ như trước: “Chị, Trình Dược nói anh ấy có cách giải quyết rồi, không cần em nữa.”
Thì ra.
Cách giải quyết của bọn họ là tôi sao?
Thật không ngờ, chỉ một cuộc điện thoại của Tần Tử Hàm, ả ta đã bán đứng tôi.
Càng nghĩ tôi càng phẫn nộ, ý niệm không cam lòng dần xé nát linh hồn tôi.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, trước mắt tôi đột nhiên trở nên trắng xóa.
Tôi trở về ngày Trình Dược tỏ tình với Tần Tử Hàm.
2.
Tần Tử Hàm ôm một bó hoa hồng lớn.
Giống như kiếp trước, ả ta chạy đến bên tôi với khuôn mặt rạng rỡ của một cô gái đang yêu.
“Chị ơi, em có một bí mật muốn nói với chị.”
“Trình Dược vừa tỏ tình với em. Anh ấy có uống chút rượu, còn dẫn theo mấy anh em trong công trường đến nữa, lúc đó em ngượng chín mặt luôn.”
“Chị nghĩ em có nên đồng ý không?”
Tôi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Tần Tử Hàm, thoáng liếc nhìn những bông hoa tươi thắm.
Kiếp trước, tôi đã hết lời khuyên nhủ Tần Tử Hàm.
Trình Dược là một kẻ nghiện rượu, một tuần bảy ngày thì có sáu ngày là say xỉn.
Tôi khuyên ả ta rằng, người đàn ông suốt ngày đắm chìm trong rượu không đáng tin cậy.
Nhưng Tần Tử Hàm như bị Trình Dược bỏ bùa, ả ta nói những người đàn ông như vậy mới có sự nghiệp thành công và đầy sức hút.
“Chị? Sao chị không nói gì?”
“Chị thấy em và Trình Dược có hợp nhau không?”
Tôi giả vờ vui vẻ ngửi mùi hương của hoa: “Hợp chứ, sao lại không hợp?”
“Hai người đúng là một cặp trời sinh, nên khóa chặt lại với nhau.”
“Tìm được bạn trai vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, tối nay chị sẽ vào bếp nấu cho em mấy món ngon!”
Tần Tử Hàm bị tôi trêu chọc đến đỏ cả mặt.
Nhưng ánh mắt đắc ý của ả ta thì không thể che giấu được.
Tôi giúp Tần Tử Hàm cắm hết những bông hoa tươi vào bình.
“Tử Hàm này, mặt em còn đỏ hơn cả những bông hồng này nữa đấy.”
“Một cô gái xinh đẹp như hoa, không yêu mới là lạ.”
Tần Tử Hàm giả vờ giận dỗi, dậm chân: “Chị này!”
Khi quay người đi, nụ cười trên mặt tôi lập tức biến mất.
Những bông hồng này quả thật rất tươi tắn và thơm ngát.
Tiếc là.
Chúng cũng mong manh như ả.
Tôi phun một ít nước lên cánh hoa, thật hy vọng những bông hoa này có thể tàn muộn một chút.
3.
Tần Tử Hàm cố ra vẻ trong vài ngày rồi cũng đồng ý với Trình Dược.
Ngay ngày đầu xác định mối quan hệ, ả ta đã muốn dẫn Trình Dược về quê ra mắt.
“Chị ơi, chị thật sự không muốn về gặp bố mẹ chung với em hả?”
Tôi lạnh lùng từ chối.
Thật ra, mối quan hệ giữa tôi và bố mẹ không tốt đẹp gì cho cam.
Tôi và Tần Tử Hàm là chị em sinh đôi, trước sáu tuổi, gia đình tôi rất hạnh phúc.
Nhưng kể từ khi vào tiểu học, bố mẹ bắt đầu không thích tôi một cách vô lý.
Dù tôi có cố gắng làm hài lòng họ thế nào, thứ tôi nhận được chỉ là những ánh mắt lạnh lùng.
Lúc đó, chỉ có Tần Tử Hàm đối xử tốt với tôi.
Đó cũng là lý do kiếp trước tôi luôn lo lắng cho ả ta.
Mỗi lần bị bố mẹ lạnh nhạt, chính Tần Tử Hàm là người chạy đến an ủi tôi.
Thêm vào đó, chúng tôi cùng mẹ sinh ra, làm sao mà không thân thiết cho được.
“Chị ơi, chuyện cũ đã qua lâu rồi, chị vẫn còn giận bố mẹ à?”
Tôi rũ mắt lắc đầu.
Trải qua một kiếp, tôi không muốn giữ mãi những hận thù vô ích.
“Chị, khi về em sẽ mang đặc sản dưới quê mình lên cho chị nhé!”
Ngay tối đó Tần Tử Hàm và Trình Dược đã về quê.
Tôi đứng trên lầu nhìn cặp đôi đang yêu nhau thắm thiết dưới nhà.
Dù đang đứng ở tầng hai mươi, vẫn không khó để thấy được đôi tay không đứng đắn của Trình Dược.
Tôi quay lưng đi, hít một hơi thật sâu.
Tôi sẽ không bảo vệ ả ta bất chấp như kiếp trước nữa.
Một người có thể làm ra chuyện dâng chị gái ruột cho một lão già, thì việc để Trình Dược lợi dụng chút có gì to tát đâu.
Kiếp này, tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của Tần Tử Hàm nữa.
Hãy để những gì nên xảy ra thì cứ xảy ra.
4.
Tần Tử Hàm không có ở đây, tôi hiếm hoi có thể một mình tận hưởng sự yên tĩnh.
Nhưng không ngờ rằng, tối hôm đó tôi lại nhận được cuộc gọi từ mẹ.
Ở đầu dây bên kia, giọng bà kích động.
“Tần Tử Nguyên, lương tâm của mày bị chó ăn mất rồi phải không?”
“Em gái mày có chuyện lớn như vậy mà mày không về, có phải mày nghĩ mình đã đủ lông đủ cánh, có thể rời bỏ gia đình này rồi phải không?”
“Mày ở ngoài suốt ngày chơi bời, có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của em gái mày không? Tối nay mày về ngay cho tao, nếu không tao sẽ bò qua tìm mày!”
Ở đầu dây bên kia còn có tiếng khóc nức nở của Tần Tử Hàm.
Điện thoại bị cúp ngang.
Tôi mím môi suy nghĩ về những lời mẹ vừa nói.
Trong lời nói của bà, dường như tôi đã làm điều gì đó rất đáng xấu hổ.
Hơn nữa… người bị mắng là tôi, nhưng tại sao Tần Tử Hàm lại khóc?
Trong lòng tôi có linh cảm mơ hồ.
Dường như vấn đề đã ám ảnh tôi kiếp trước sắp được giải đáp.
Trời càng về khuya, đầu óc tôi càng tỉnh táo.
Hóa ra, em gái ngoan của tôi rất giỏi đóng vai hoa sen trắng.
Kiếp trước, tôi khuyên ả ta đừng ở bên Trình Dược, ả ta đã lập tức quay qua kể với Trình Dược.
“Chị em nói anh là người không đáng tin, em phải chịu áp lực rất lớn khi ở bên anh.”
“Chị em ghét nhất việc anh uống rượu, anh yêu, anh có thể đừng uống rượu nữa được không?”
“Chị em nói anh có mùi nước hoa của phụ nữ, anh nói thật đi, anh có phản bội em không?”
Chị nói, chị nói.
Thời gian trôi qua, những lời không phải của tôi cũng bị gán lên đầu tôi.
Tôi và Trình Dược chỉ gặp nhau vài lần, nhưng vì vậy mà mối quan hệ trở nên vô cùng tệ.
Thậm chí, có lần Trình Dược còn chỉ vào mặt tôi hỏi: “Cùng là một mẹ đẻ ra, sao cô không bằng được em gái mình chút nào hết vậy?”
Tôi đứng trong gió đêm, toàn thân lạnh ngắt.
Câu nói đó, hình như tôi đã nghe bố mẹ nói không biết bao nhiêu lần rồi.
Nếu vậy, ngày mai tôi phải trở về ngôi nhà đó.
Tôi phải tự mình xem, Tần Tử Hàm rốt cuộc đang làm gì sau lưng tôi!
5.
Bố mẹ nhìn thấy tôi, mặt lập tức đen lại.
“Mày còn biết mò về đó hả!”
“Trong mắt mày còn có gia đình này không?”
Tôi lặng lẽ nhìn Tần Tử Hàm, ả ta vẫn như hồi nhỏ, chạy đến nắm tay tôi.
“Chị, chị đừng giận, bố mẹ không phải…”
Tôi cười.
Lần này, tôi trực tiếp hỏi lại: “Chị giận hồi nào chứ?”
Lời chưa nói hết của Tần Tử Hàm nghẹn lại trong cổ họng.
Tôi không để lộ cảm xúc, đẩy tay ả ta ra, lấy từ túi ra ba phong bao lì xì.
“Bố mẹ, làm sao con có thể giận bố mẹ chứ, vừa nhận được cuộc gọi là con về ngay mà.”
“Còn Trình Dược, đây coi như là quà gặp mặt lần đầu.”
Tôi không tin, lần này Tần Tử Hàm còn có thể nói gì nữa?
Bố mẹ nhìn nhau, ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Cũng phải.
Kiếp trước, trong miệng Tần Tử Hàm, tôi luôn là đứa con ngỗ nghịch, bất hiếu.
“Mẹ, con đi đường mệt lắm, con muốn về phòng nghỉ một lát.”
Nhìn vào mắt mẹ, tôi chợt ngẩn người.
Mắt mẹ sao lại đỏ lên thế kia?
“Con, con đi đi.”
Tôi thẳng tiến về phòng mình, lòng đầy những cảm xúc khó tả.
Kiếp trước, bị Tần Tử Hàm xúi giục cộng với tính ngang bướng của mình, sau khi tốt nghiệp đại học tôi không bao giờ trở về nhà nữa.
Tính ra, đã mấy năm rồi tôi không gặp bố mẹ.
Khi đẩy cửa phòng, tôi nhìn thấy quần áo đàn ông trên giường mà ngỡ ngàng.
Tối qua, Trình Dược ngủ trong phòng tôi?
Quay lại, Trình Dược đang cười nhìn tôi.
Tôi liếc qua Tần Tử Hàm: “Tử Hàm, đem quần áo của bạn trai ra đi em.”
Chỉ một câu, mắt Tần Tử Hàm đã đỏ lên.
Ả ta do dự đi đến trước mặt bố mẹ, vẻ mặt đầy tủi thân.
“Mẹ, Trình Dược không ngủ trong phòng chị thì ngủ ở đâu, lần đầu tiên dẫn bạn trai về mà đã ở chung phòng với con, truyền ra ngoài hàng xóm sẽ nói gì về con chứ.”
Tôi không nhịn được cười.
Hôm qua dưới khu nhà, mặc cho Trình Dược tay chân không yên phận, chẳng lẽ là người khác?