Đặt Trì Chiếu nằm gọn trên giường xong, Lý Nhất Hàn đứng dậy đi ra cửa.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đen, khuy măng sét màu xanh lam đậm phản chiếu ánh sáng lấp lánh trong ánh chiều tà, anh ăn mặc chỉnh tề và có vẻ như chuẩn bị đi ra ngoài.

Bước tới cửa, một ông lão ăn mặc như một quản gia xuất hiện, anh ta nói nhỏ với ông vài câu rồi quay lại.

“Tôi kêu bác Trương gọi bác sĩ rồi” Lý Nhất Hàn đứng bên giường, im lặng nhìn Trì Chiếu, “Cậu có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

【Ngày hôm qua Thích Nguyên chơi cả đêm ở bữa tiệc đại học, về nhà liền ngủ thiếp đi,  cậu có thể nói là do bản thân uống quá nhiều, anh ta sẽ không nghi ngờ đâu. 】

Nghe hệ thống nói xong, Trì Chiếu lặng lẽ kéo chăn bông lên, “Tối ngày hôm qua uống hơi nhiều rượu, bây giờ cảm thấy đầu óc choáng váng.”

Lý Nhất Hàn không để ý nhiều đến cuộc sống của Thích Nguyên, nhưng mà những chuyện nên biết thì anh vẫn biết. Kể từ khi Thích Nguyên chuyển đến nhà anh, lấy tiền tiêu vặt anh đưa, cậu thường đến những địa điểm tổ chức tiệc rượu, ngày nào cũng giao du với những người được gọi là “đàn anh đàn chị” trong trường đại học, không uống rượu thì chơi bời các thứ.

Lý Nhất Hàn nhướng mày nhìn cậu, vẻ dịu dàng vừa thể hiện liền biến mất, giọng điệu có chút khắc nghiệt, “Thích Nguyên, một tuần trước tôi đã nói với cậu rằng tối nay tôi sẽ đến dự tiệc từ thiện của tập đoàn Trịnh Đức, cậu là quên rồi, hay là căn bản không quan tâm đến những điều tôi nói. “

Trì Chiếu khẽ mở mắt nhìn anh với ánh mắt ngây thơ vô tội, trán Lý Nhất Hàn giật giật, nhìn cậu thế này, giống như là Lý Nhất Hàn đang vu oan cho cậu vậy.

Trong lòng anh tự nói với bản thân không nên bị vẻ mặt đơn thuần của Thích Nguyên lừa dối, trầm ngâm một lát, anh lại nói: “Trước đây tôi không quản cậu là bởi vì cậu đã là người lớn rồi, nhưng bây giờ, cuộc sống không có tiết chế của cậu sẽ ảnh hưởng đến tôi, tôi buộc phải đưa ra một quy tắc cho cậu. “

“Cậu không được phép uống rượu với bạn bè đại học của mình nữa, cậu có thể đi những buổi họp lớp bình thường, nếu tôi phát hiện ra cậu đến những buổi tiệc rượu do những người bạn không ra gì của cậu mở nữa, thì tôi sẽ cắt tiền sinh hoạt của cậu trong một tháng.”

Lý Nhất Hàn từ khi làm gia chủ đã ở một mình, đừng nói đến nuôi trẻ con, đến trẻ con anh cũng chưa gặp được bao nhiêu đứa, hôm nay là lần đầu tiên anh dạy dỗ người khác, không biết mình làm như vậy có đúng hay không, có quá nghiêm khắc không.

Lý Nhất Hàn ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế, anh đang im lặng quan sát biểu cảm của Thích Nguyên.

Trì Chiếu chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu, “Tôi biết rồi. Cảm ơn anh Lý.”

Trên danh nghĩa, Thích Nguyên là con nuôi của Lý Nhất Hàn, nhưng hai người không có tình cảm gì, Thích Nguyên mới chuyển tới được một tháng, tổng cộng cũng chỉ gặp Lý Nhất Hàn chưa tới mười lần, mà Lý Nhất Hàn lại gọi trực tiếp tên của cậu, vậy nên Thích Nguyên tôn trọng gọi anh ấy một tiếng anh là được.

Lý Nhất Hàn hơi nhướng mày, anh chưa từng thấy Thích Nguyên ngoan ngoãn như vậy, cậu có vẻ khác với mọi khi.

Bị bởi dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu làm cho trái tim rung động một chút, Lý Nhất Hàn không còn xa cách đứng ở một bên nữa mà ngồi trên giường, anh hỏi “Đầu cậu bây giờ còn choáng váng không?”

Trì Chiếu cảm thấy hơi choáng một chút nhưng cũng không còn chóng mặt như lúc đầu nữa, khẽ mỉm cười, “Tốt hơn rồi, cám ơn anh.”

Lý Nhất Hàn không hiểu, vừa nãy cảm ơn anh một lần, bây giờ tại sao lại cảm ơn nữa, “cảm ơn tôi vì cái gì?”

 “Cảm ơn anh đã đưa tôi ra ngoài mà không để tôi trong phòng vệ sinh.” Trì Chiếu thành thật trả lời.

Lý Nhất Hàn không phải đưa cậu ra ngoài, mà là bế cậu ra ngoài. Thích Nguyên rõ ràng cũng cao 1 mét 75, nhưng cậu quá nhẹ, Lý Nhất Hàn có thể dễ dàng bế cậu đi một cách nhẹ nhàng. Dù sao đi nữa, cũng là học sinh mà mình luôn trợ cấp, vẫn có một chút tình cảm hơn so với những người xa lạ, Lý Nhất Hàn ôn nhu nói “Cậu gầy quá, sau này ăn nhiều vào.”

Trì Chiếu gật đầu, cho thấy là đã nhớ rồi. Đột nhiên, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu anh.

【Ký chủ, cậu làm sao vậy, gật đầu không thì có tác dụng gì, hiện tại bầu không khí đang tốt, mau đi dụ dỗ anh ta đi. 】

Trì Chiếu sững sờ, “Tôi dụ dỗ anh ta như thế nào?”

Khổng Tử nói, hăng quá hóa dở. Nguyên chủ có khả năng dụ dỗ được Lý Nhất Hàn, là dựa vào vô số thủ đoạn thông minh và những cái động chạm vờ vô tình nhưng cố ý khi ở với nhau, nhưng chiêu này Trì Chiếu không dùng được, cậu là một tên mọt sách, mỗi ngày đều là nghĩ làm sao lấy được học bổng, làm sao để tham gia nhiều kỳ thi hơn. Cậu quá ngây thơ, để cậu vò đầu bứt tai làm dáng với một người đàn ông, đừng nói là không làm được, cho dù có làm được thì cảnh tượng cũng phải kinh khủng đến không nỡ nhìn.

Không sao, hệ thống có cách khác để đối phó với Trì Chiếu.

【Để tôi dạy cho cậu, chỉ cần nhớ kỹ ba nguyên tắc là được, bảo đảm không tới một năm cậu có thể nắm được Lý Nhất Hàn. Nhớ kỹ nhé, thứ nhất là xuất hiện trước mặt Lý Nhất Hàn mọi lúc, thứ hai là khiến anh ta luôn cảm nhận được điểm tốt của cậu, và thứ ba là phải để anh ta biết rằng cậu thích anh ấy. 】

Chỉ vậy là đã có thể quyến rũ được người ta rồi? Tại sao mình lại cảm thấy không tin tưởng lắm nhỉ?

Trì Chiếu muốn hỏi một câu khác, nhưng Lý Nhất Hàn lại nhìn cậu đầy nghi hoặc, “Thích Nguyên?”

Trì Chiếu luôn cúi đầu khi nói chuyện với hệ thống, giống như đang ngẩn người, Lý Nhất Hàn gọi cậu một tiếng mới gọi lại được lực chú ý cậu, liền ngẩng đầu lên ngây người, hiển nhiên là cậu còn chưa phản ứng kịp tại sao Lý Nhất Hàn gọi cậu.

Lý Nhất Hàn lại nhíu mày, “Cậu sao vậy, còn không thoải mái sao?”

Trì Chiếu sửng sốt, lại lắc đầu nói: “Không có, tôi, tôi chỉ là…”

Nghĩ đến những gì hệ thống nói, cậu nảy ra ý tưởng, chân thành nhìn Lý Nhất Hàn. “Anh Lý, tôi sẽ không bao giờ đi đến những buổi tiệc đó nữa, tôi sẽ chăm chỉ học tập không gây phiền phức cho anh.”

Lý Nhất Hàn vẻ mặt không thay đổi nghe xong lời cậu nói, ừ một tiếng, thể hiện rằng mình đã nghe thấy, Trì Chiếu cúi đầu nói: “Vậy anh sẽ thường xuyên về nhà chứ?”

Cậu cúi đầu, nên không nhìn thấy biểu tình của Lý Nhất Hàn, người phía đối diện sửng sốt một chút, biểu cảm rõ ràng dần dần hiện rõ trên khuôn mặt.

Thì ra là vậy tôi hiểu rồi.

Lý Nhất Hàn rất bận rộn với công việc, chỗ ở của anh không cố định ở một nơi, số lần trở về trong một năm còn không đến 30 lần, một tháng qua Thích Nguyên gặp được anh mười lần bởi vì anh phải quay về giải quyết việc trong nhà họ Lý. Hơn nữa còn phải mang Thích Nguyên cùng xuất hiện trước mặt mọi người, vì vậy số lần càng tăng lên.

Nhưng trên thực tế, thời gian anh ở lại đây không đến ba ngày, Thích Nguyên sống trong căn nhà này một mình, gần như không có ai nói chuyện với cậu. Lý Nhất Hàn cảm thấy mình dường như đã hiểu tại sao Thích Nguyên thường xuyên ra ngoài quậy phá với những người đó.

Trước kia Thích Nguyên ở trong trường học có bạn cùng phòng, hiện tại Thích Nguyên bị khế ước trói buộc bên ngoài, trẻ con mà nên không tránh khỏi cảm  cô đơn.

Trong lòng có chút áy náy, Lý Nhất Hàn mím môi gật đầu, “Tôi sẽ cố gắng hết sức. Thích Nguyên, nếu sau này có việc gì cần thì cứ giống như bây giờ, nói cho tôi biết, công việc của tôi quá bận, luôn lơ là người bên cạnh, tôi xin lỗi, mong cậu có thể tha thứ cho tôi. “

Người đẹp trai làm gì cũng đúng, chưa kể những gì anh ta nói cũng rất cảm động.

Trì Chiếu bị anh ta làm cho cảm động, không lâu sau, bác sĩ đến, kiểm tra xong bác sĩ nói Trì Chiếu là do di chứng sau khi uống rượu, uống một chai thuốc giải rượu, ăn một chút đồ ăn thanh đạm rồi ngủ một giấc là sẽ khỏe lại.

Lý Nhất Hàn đứng bên cạnh nghe, dặn dò người làm nấu bữa tối thanh đạm cho Thích Nguyên, dặn dò Thích Nguyên đi ngủ sớm hơn rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Cạch một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, Trì Chiếu nhấc chăn bông lên, rón ra rón rén xuống giường, ghé tai vào cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Bác Trương “Tiên sinh, trợ lý Triệu đã đợi ở dưới nhà ngài rồi.”

Bây giờ mới vào thu, thời tiết vẫn còn hơi nóng, Lý Nhất Hàn cởi cúc cổ áo, khẽ nói: “Hôm nay tôi sẽ không đi. Để cho cậu ta trở về đi.”

Giọng bác Trương hơi ngạc nhiên, “Tiên sinh không đi nữa sao?”

“Sao thế, bác rất muốn tôi đi à?”

Bác Trương rất nhanh cười, “Tất nhiên là không, ngài có thể ở lại, cậu Thích Nguyên sẽ rất vui vẻ.”

Sau đó, Trì Chiếu không nghe được họ nói gì nữa, cậu đứng thẳng người, thở dài u sầu, “Lý Nhất Hàn thực sự là một người tốt.”

Hệ thống tiếp lời.

【Những người tốt thường không được đền đáp, cậu nên nghĩ thoáng một chút. 】

Trì Chiếu gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, tôi cũng là một người tốt, kết quả là bị chết trẻ.”

Hệ thống “…”

Những người tốt thực sự không bao giờ khoe khoang rằng họ là người tốt cả.

Trì Chiếu còn đang cảm khái cho Lý Nhất Hàn lương thiện biết bao nhiêu, hệ thống cũng không dám nói gì. Nếu Lý Nhất Hàn thực sự tốt như vậy, thì cách mà anh ta báo thù Thích Nguyên sẽ không phải là tra tấn cậu ta gãy chân và đâm mù đôi mắt, nhưng Lý Nhất Hàn đã chọn cách báo thù ác liệt nhất, cũng là cách báo thù thống khoái nhất.

Điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng ngay từ đầu anh ta không phải là một nhân vật tốt đẹp gì, trước đây anh ta không lộ ra bộ mặt đó, là bởi vì không có ai khiêu khích anh ta, bây giờ có người khiêu khích anh ta, mặt tàn nhẫn của anh ta càng lộ ra.

Trì Chiếu hơi nhát gan một chút, hệ thống cũng không muốn làm cho  sợ hãi nữa, cho nên  nghẹn lời, chỉ nhắc nhở đi làm nhiệm vụ.

【Từ bây giờ, cậu phải quyến rũ anh ta mọi lúc, trong cốt truyện ban đầu, Lý Nhất Hàn đã đáp ứng với Thích Nguyên khi cậu ta hai mươi tuổi. Bây giờ Thích Nguyên đã mười tám tuổi, cậu vẫn còn hai năm nữa. Khi hai mươi tuổi ở bên nhau, chưa đầy hai tháng bên nhau, Thích Nguyên đã mất hứng thú với anh ta và bắt đầu đội mũ xanh cho Lý Nhất Hàn. Hai mươi mốt tuổi, vào năm cuối đại học, cậu và đối thủ cạnh tranh của Lý Nhất Hàn lăn lộn với nhau, hai năm sau, ở tuổi hai mươi ba, Thích Nguyên cuối cùng đã tự sát. 】

【Nói cách khác, nhiệm vụ này có thể hoàn thành chỉ trong năm năm, cố lên, tôi đánh giá cao ở cậu. 】

Năm năm, nghe thì thấy cũng không lâu lắm.

Trì Chiếu nắm chặt tay, “Được rồi, tôi sẽ cố gắng quyến rũ anh ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play