Mí mắt nặng trĩu lại lần nữa mở ra, thế giới trước mắt là một mảng tối đen như mực, thật lâu sau, Thẩm Vô Miên mới dần dần thích ứng với bóng tối xung quanh.
Đối diện với hắn, có một bóng người đang đứng ngẩn ngơ.
Mùi ẩm ướt mục nát nhiều năm do không có mặt trời tràn ngập chóp mũi, khung cảnh quen thuộc lập tức gợi lên ký ức trong đầu Thẩm Vô Miên, hắn không từ bỏ ý định cử động cánh tay, nhưng cánh tay lại bị treo lơ lửng giữa không trung, theo sau là hai sợi xiềng xích nặng trịch, cho dù hắn còn có thể di chuyển, nhưng diện tích để hắn di chuyển cũng không quá một tấc.
Cùng một cảnh tượng, cùng một cách đối xử giống như kiếp trước, chỉ khác là lần này hắn không bị bệnh, còn có thể đứng lên, còn có thể cùng người trước mặt nói chuyện.
Theo động tác của hắn, trong căn phòng nhỏ chật hẹp kín gió này còn vang lên tiếng leng keng. Từ khi mở mắt ra, sắc mặt Trần Dật vẫn không chút thay đổi, y rất bình tĩnh, không phân biệt được là vui hay giận.
Sau khi Thẩm Vô Miên đứng dậy, xiềng xích luôn quấn quanh cánh tay hắn liền rơi xuống, trên chân hắn còn có hai dây xích, độ dài của nó rất ngắn, đủ để hắn di chuyển ở gần bức tường, nhìn có vẻ so với kiếp trước tốt hơn một chút. Dẫu sao thì kiếp trước hắn ngay cả một chút không gian để động đậy cũng không có, chỉ có thể giống như một con chó chủ nhà có tang quỳ sụp ở dưới góc tường.
Khi Thẩm Vô Miên giơ tay lên nhìn sợi dây xích trên cổ tay, Trần Dật ở phía đối diện đột nhiên mở miệng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT