Lương Chi Ý ừ một tiếng, rồi đi vào hàng ngũ. Một lát sau Bùi Thầm điểm danh xong, vừa khéo đứng ở hàng phía sau cô.
Ánh mắt của cô gái không khỏi dừng trên người cậu một lần nữa, chỉ thấy chàng trai vai rộng eo gầy, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, thêm bộ đồ rằn ri tô điểm khiến cậu có vẻ càng đứng đắn rắn rỏi hơn.
Không ngờ cậu nhìn thì gầy gò, mà vóc dáng lại đẹp thật đấy!
Liệu có cơ bụng không nhỉ…
Lương Chi Ý kiềm chế sự tò mò đáng xấu hổ của mình, không nhìn nữa.
Một lát sau thì quản giáo tới. Anh ta chỉnh đốn lại đội ngũ, đầu tiên là giới thiệu bản thân, sau đó phổ biến nguyên tắc khi huấn luyện quân sự, ví dụ như không thể đi muộn về sớm vân vân. Bởi vì quản giáo rất hung dữ, nên tất cả mọi người kẹp chặt đuôi mà nghe, không dám tuỳ tiện mất tập trung như bình thường.
Buổi sáng không có lịch huấn luyện. Lúc này đã gần trưa, quản giáo dẫn mọi người tới căng-tin ăn cơm.
Lớp học chuyển từ đội hình ma trận thành cánh quân. Bởi vì lớp bọn họ tới khá muộn nên phải xếp hàng đi phía sau các đội khác, vào căng-tin theo thứ tự lần lượt.
Dưới bóng cây, đội ngũ thong thả di chuyển về phía trước. Lát sau lại chậm chạp không đi, hình như quản giáo của lớp đằng trước đang dạy bảo.
Lương Chi Ý đứng ở phía ngoài cùng bên phải của hàng thứ hai. Sau khi chuyển thành cột, Bùi Thầm vừa khéo đứng sau lưng cô.
Cô giả vờ di chuyển mấy bước tới chỗ trước mặt cậu.
Bùi Thầm khép hờ mắt. Một lúc lâu sau cậu cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên thì thấy Lương Chi Ý đang đứng rất gần cậu, mà giữa cô và Quý Phỉ Nhi rõ ràng rộng đến mức vẫn có thể đủ cho một người nữa đứng.
Mùi hoa thoang thoảng trên người cô lay động trong không khí, Bùi Thầm cụp mắt, chỉ thấy cái đuôi ngựa sau lưng cô gái để lộ ra phần gáy trắng bóc, xuống chút nữa chính là vòng eo thon gọn thướt tha được vải ôm trọn.
Cậu nhìn sang chỗ khác. Mấy giây sau, đôi môi mỏng lạnh lùng tuôn ra mấy chữ: “Đứng lên trước một chút đi, giữ khoảng cách.”
Lương Chi Ý không ngờ lại bị phát hiện, cô quay đầu giả vờ vô tội liếc cậu một cái: “Đằng trước nắng quá, mình tới chỗ cậu để hưởng sái bóng râm ấy mà.”
Ý là cậu đừng có hiểu lầm.
Song một khoảng đất trống ở phía trước đó đúng lúc bị ánh mặt trời rọi tới, nắng quả thực không chiếu tới vị trí mà cô đang đứng lúc này, đúng là không bắt bẻ được gì.
“…” Bùi Thầm không nói nữa, cũng không nhìn cô.
Trong lúc im lặng, Lương Chi Ý chán chường đảo tròng mắt mấy lần, cuối cùng nhìn về phía Bùi Thầm, lại không nhịn được nhẹ nhàng cất tiếng gọi cậu: “Bùi Thầm ơi Bùi Thầm…”
Chàng trai ngước lên nhìn cô.
“Bùi Thầm à, cậu cao bao nhiêu thế?” Cô quan sát cậu, tò mò lẩm bẩm, “Mình cũng đã cao 1m67 rồi, sao mà cảm giác cậu còn cao hơn mình rất nhiều nữa thế?”
Dưới sự gặng hỏi của cô, cuối cùng Bùi Thầm cũng buông lời vàng ngọc*: “1m88.”
(*) 金口(kim khẩu): Một từ dùng để chỉ miệng hoặc lời nói của người khác, thể hiện sự kính trọng, thường được dùng cho các bậc quân vương. (Nguồn: baike.baidu.com)
“Cao thật đấy.”
Tốt lắm, thế thì chắc gen của con cái sau này sẽ không có vấn đề gì.
Không phải chứ…Cô nghĩ đi đâu vậy hả?
Đây không phải là kênh dành cho vị thành niên đâu, không được*!
(*) 哒咩: hài âm của từ Dame (tiếng Nhật), nghĩa là “Không được.” (Nguồn: wattpad.com)
Đội ngũ thong thả di chuyển về phía trước, chờ đợi khiến người ta mệt tâm. Một lúc lâu sau Lương Chi Ý cũng chẳng còn tâm trạng nào mà trò chuyện nữa.
Bùi Thầm phát hiện bên tai yên tĩnh hơn rất nhiều, cậu ngước mắt lơ đãng nhìn về phía trước thì thấy Lương Chi Ý cúi đầu, thường xuyên nhìn về phía cửa căng-tin, hai má phồng lên lẩm bẩm: “Đói quá đi…”
Cậu không nhìn nữa.
Cũng may là không tới mấy phút, cuối cùng lớp chín cũng vào căng-tin.
Mọi người tự đi lấy cơm, Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi lấy đồ ăn xong thì đến trước bàn múc cơm, Bùi Thầm vừa khéo đi phía trước hai người. Lúc này dì múc cơm múc sạch cơm trong nồi ra hai bát cơm cuối cùng, đưa một bát cho Bùi Thầm, một bát khác thì đưa cho Quý Phỉ Nhi đi ở đằng trước.
Dì nói với Lương Chi Ý: “Chờ chút nhé, một nồi mới sẽ được đưa tới liền đây.”
Lương Chi Ý nhịn đói gật đầu, đang định chờ, ai ngờ một giây sau lại có một bát cơm được đẩy đến trước mặt, giọng nam lành lạnh vang lên:
“Bưng đi trước đi.”
Cô ngẩng đầu lên, thấy là Bùi Thầm thì giật mình, rồi chợt mỉm cười với cậu: “Cảm ơn lớp trưởng nhé.”
Cuối cùng hai cô gái đi về phía chỗ ngồi, Lương Chi Ý cảm thán: “Bùi Thầm tốt với mình quá…”
“Chắc là do thấy cậu đói đến mức sắp thành đứa ngốc rồi á.”
“…Cậu không nói gì thì sẽ xảy ra chuyện à?”
***
Sau khi ăn xong, toàn bộ học sinh quay trở lại dưới tầng ký túc xá.
Kế tiếp là thời gian nghỉ trưa, mọi người giải tán, chờ đến hai giờ chiều lại tập hợp.
Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi quay về ký túc xá sáu người. Có một người bạn cùng phòng chạy tới phòng bên cạnh tìm cô bạn mà mình hay chơi, ba người bạn cùng phòng khác thấy hai người các cô nắm tay nhau thì ngạc nhiên: “Phỉ Nhi, cậu quen cô bạn mới này à?”
Quý Phỉ Nhi mỉm cười ôm Lương Chi Ý, tự hào giới thiệu: “Bạn cực thân* của mình đấy, từ nhỏ hai đứa mình đã quen biết nhau rồi.”
(*) 闺蜜(Khuê mật): bạn cực kì thân, có thể chia sẻ mọi chuyện với nhau.
“Quào…”
Quý Phỉ Nhi nói với Lương Chi Ý: “Chính thức giới thiệu với cậu, ba người này đều là bạn chơi thân với mình trong lớp…”
Trong ba người, cô gái bên trái đeo kính, cô gái ở giữa tết tóc thành bím, cô gái bên phải nhỏ con nhất, làn da trắng như tuyết, mịn màng vô cùng, đôi mắt như hạnh nhân ngập nước, tinh xảo như búp bê.
Quý Phỉ Nhi giới thiệu người ở ngoài cùng bên phải: “Đây là bạn cùng bàn của mình, Tri Miên.”
Đôi mắt của cô gái cong lên nhìn Lương Chi Ý, âm thanh có chút ngại ngùng mềm mại: “Chào cậu, cậu có thể gọi mình là tiểu Cửu.”
“Hi…” Lương Chi Ý nhìn cô ấy, cả trái tim cũng mềm nhũn cả ra.
Trời ạ! Sao trên đời này lại có một cô gái đáng yêu thế này chứ! Muốn véo* quá!
(*) Ngôn ngữ mạng, được viết bởi nhiều ngôn ngữ địa phương khác nhau. Ở Bắc Kinh, rua có nghĩa là ‘yếu, mềm’, ở Tứ Xuyên, Quý Châu, Hà Bắc, nó có nghĩa là ‘chạm, nhào, véo’, ngoài ra nó cũng có thể là tiếng mắng chửi trong game chỉ những người chơi kém. (Nguồn: Baike.baidu.com)
Ba người vốn cho rằng Lương Chi Ý là tiểu thư nhà giàu thì sẽ có chút kiêu căng, nhưng sau khi bắt chuyện thì họ phát hiện cô gái rất cởi mở, không hề giữ giá, nhóm người bắt đầu trò chuyện với nhau.
Cô gái tóc tết bím móc mỉa, hôm nay cô ấy thấy mấy cô gái lớp bên cạnh nhìn thấy Bùi Thầm mặc quân phục thì gần như nhảy dựng lên đến nơi, “Mấy người này có cần phải kích động như thế không?”
“Chẳng lẽ lớp trưởng không thu hút sự chú ý của người khác sao?”
Lương Chi Ý nghe thế thì tò mò hỏi: “Bùi Thầm được nhiều cô gái thích lắm à?”
Cô gái tóc tết bím gật đầu như giã tỏi: “Bùi Thầm đẹp trai như thế, trong khối có nhiều người thích cậu ấy lắm.”
“Thế cậu ấy có thích ai không?”
“Có lẽ là không, mình đã là bạn cùng lớp với cậu ấy từ hồi lớp 10, cậu ấy suốt ngày chỉ biết đọc sách, chưa bao giờ gần gũi với con gái.”
Lương Chi Ý nở nụ cười.
Giữ mình trong sạch, tốt lắm tốt lắm.
Cô bạn đeo kính nhỏ giọng bổ sung: “Nhưng mình nghe nói là hình như hoàn cảnh gia đình của cậu ấy không được tốt lắm, dường như trước đây đã từng xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa còn rất thê thảm…”
Nhưng mà để kể chi tiết thì không ai biết.
Đa số mọi người biết rất ít về Bùi Thầm, cậu bí ẩn như giấu mình dưới biển sâu.
Lương Chi Ý nghe xong thì càng tò mò về cậu hơn.
Một lúc lâu sau Quý Phỉ Nhi muốn đi WC, Lương Chi Ý đi với cô ấy. Quý Phỉ Nhi trêu chọc: “Sao cậu quan tâm Bùi Thầm thế? Không phải là cậu có ý với Bùi Thầm thật đấy chứ?”
“Không được à?”
Quý Phỉ Nhi khiếp sợ: “Cậu nói nghiêm túc đấy à? Cậu mới quen biết cậu ấy được bao lâu cơ chứ!”
“Có lẽ đây chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy?”
Lương Chi Ý cũng không biết tại sao mình lại có hứng thú với Bùi Thầm, nhưng lần nào nhìn thấy cậu, trái tim cô cũng như nai con chạy loạn.
“Ha ha, là ai vừa khai giảng còn nói muốn đè bẹp người ta ấy nhỉ? Mặt có đau không?” Quý Phỉ Nhi khinh bỉ đồ háo sắc Lương Chi Ý.
“Ờ…”
Khiến cậu ấy quỳ gối dưới váy cô, cũng được xem là một kiểu đè bẹp mà nhờ.
Quý Phỉ Nhi không ngờ một Lương Chi Ý được người ta theo đuổi từ nhỏ đến lớn lại rung động trước một chàng trai, cô ấy ngạc nhiên cực kì, bùi ngùi nói: “Nhưng mà mình rào trước cho cậu nhé, chỉ sợ là Bùi Thầm không dễ tiếp cận như vậy đâu, nếu cậu làm không tốt thì sẽ hụt hẫng đấy.”
“Hơn nữa trước đây có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu ấy, cậu ấy chẳng thèm quan tâm chút nào, trái tim như tảng đá vậy.”
Quý Phỉ Nhi biết Lương Chi Ý giỏi giang, nhưng Bùi Thầm quá kiêu ngạo lạnh lùng, lỡ may cậu căn bản không suy nghĩ gì về vấn đề đó thì sao?
Cô gái nghe thế thì cũng không hề lo lắng, nhếch khóe môi: “Mình là một cô gái bình thường ư?”
Cho dù bầu trời đầy sao.
Thì chắc chắn Lương Chi Ý cũng là ngôi sao toả sáng nhất trong số đó.
***
Vào buổi trưa, mấy cô gái trò chuyện xong thì đi ngủ một giấc. Hai giờ chiều mọi người lại tập hợp, sau đó đi về phía sân huấn luyện.
Lần đầu tiên huấn luyện, đương nhiên là tập đứng nghiêm.
Đứng nghiêm không phức tạp, khó là ở chỗ giữ nguyên tư thế trong một thời gian dài, cực kì thử thách sức chịu đựng và thể lực.
Sau khi tổ đầu tiên kết thúc, mọi người ai ai cũng mệt không chịu nổi, kêu khổ không thôi. Lương Chi Ý lau mồ hôi, quay đầu thì nhìn thấy Bùi Thầm ở phía sau đang uống nước, yết hầu di chuyển, mồ hôi chảy xuống quai hàm, khí chất bình tĩnh lại tỏa ra hormone.
Bùi Thầm cảm giác mồ hôi không ngừng chảy xuống, ngay sau đó có một bao giấy được đưa tới trước mặt, Lương Chi Ý nhếch môi: “Này, cho cậu đấy.”
Sau khi do dự một lúc, cậu nhận lấy, rồi nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Lương Chi Ý đi đến trước mặt cậu, nở nụ cười: “Bùi Thầm à, hồi nãy cậu đứng sau lưng mình thì có chú ý tư thế đứng của mình như nào không? Có phải cao thẳng lắm không hả?”
Cậu nói: “Không chú ý.”
…
Lạnh lùng quá đi, vô tình quá đi.
Lúc này quản giáo kêu tập hợp, mọi người tiếp tục đứng nghiêm.
Dưới cái nắng như thiêu như đốt, các học sinh ngẩng đầu ưỡn ngực mà đứng, cắn chặt răng, mồ hôi mồ kê đầm đìa.
Mắt Bùi Thầm nhìn phía trước, rồi thấy cô gái đứng đó, mái tóc buộc đuôi ngựa bị mồ hôi làm dính vào gáy, lưng mướt mồ hôi, nhưng lại không nhúc nhích một chút nào, giống một cái cây nhỏ kiên cường thẳng tắp.
Đôi mắt Bùi Thầm hơi tối đi.
Sau một vài tổ, cuối cùng quản giáo hô kết thúc, giải tán nghỉ ngơi hai mươi phút, mọi người có cảm giác như được sống lại.
Trong một buổi chiều, Lương Chi Ý đã trở nên thân thiết với mấy cô bạn cùng phòng. Đúng lúc huấn luyện xong ai cũng rất khát, nên họ kéo nhau tới một cái siêu thị mini mua nước.
Mọi người vừa đi vừa kêu mệt quá. Cô bạn đeo kính thấy Lương Chi Ý vẫn còn có thể coi là tinh thần và sức lực dư thừa thì ngạc nhiên: “Chi Ý này, cậu không mệt hả?”
Lương Chi Ý cười: “Mình vẫn ổn.”
Hồi nhỏ cô từng được bố cho vào núi với bà nội ở một khoảng thời gian. Ở trong núi, cô tĩnh tâm luyện đàn tranh, cũng trải nghiệm một ít việc đồng áng, thể lực cũng tốt.
Nhóm người tới cái siêu thị mini, trong đó Tri Miên và cô bạn đeo kính tới WC ở bên cạnh, ba người khác vào siêu thị trước.
Tâm trạng của Lương Chi Ý khá tốt, cô quay đầu nói với bạn cùng phòng: “Mình mời các cậu uống gì đó nhé, các cậu cứ chọn thoải mái.”
“Oà Chi Ý à, cậu tốt quá…”
“Không sao, mấy chai nước thôi mà.”
Lương Chi Ý mua thêm hai chai nước, bởi vì nắng bên ngoài quá gắt, cô và ba người khác chờ hai người kia ở siêu thị. Đến khi Tri Miên đi tới, Lương Chi Ý đưa cho cô ấy một chai nước có ga vị nho: “Này, mời cậu uống.”
Cô gái ngạc nhiên, vội vàng từ chối khéo: “Không cần đâu…”
Đuôi mày Lương Chi Ý nhướng lên: “Tất cả mọi người đều có, không phải là cậu không muốn uống đồ mình mua đấy chứ?”
“Không phải,” Cô gái vội xua tay, cuối cùng nhận đồ uống, hai lúm đồng tiền nho nhỏ lõm vào, cười rất ngọt ngào: “Cảm ơn…”
Sau đó Lương Chi Ý đi tìm Quý Phỉ Nhi-người vẫn đang còn chọn đồ ăn vặt. Hai người đứng trước cái giá bày bán hoa quả sấy, Lương Chi Ý nhìn cô gái đang uống nước có ga ở phía xa, tặc lưỡi cảm thán: “Đáng yêu quá.”
Quý Phỉ Nhi nghe thế thì cười ngớ ngẩn: “Ghét quá đi, sao lại khen mình đáng yêu thế?”
Lương Chi Ý liếc cô nàng một cái với vẻ cạn lời: “Cậu có thể tự biết mình một chút không vậy?”
“Thế cậu nói ai?”
“Bạn cùng bàn của cậu.”
Quý Phỉ Nhi ngẩng đầu nhìn Lương Chi Ý, ngạc nhiên nói: “Cậu có biết là bây giờ cậu đang bộc lộ ánh mắt si tình với một cô gái không thế?”
Lương Chi Ý khinh thường ngược lại: “Con trai là cái thá gì chứ, con gái mới là sinh vật đáng yêu nhất trên thế giới này.”
“Thế hồi trưa ai còn ngắm Bùi Thầm đến mê mẩn ấy nhờ?”
Giọng Lương Chi Ý hơi dừng: “Bùi Thầm đương nhiên là khác rồi.”
“Sao nào, cậu ấy không phải đàn ông à?”
“Cậu ấy vẫn chỉ là một chàng trai ngây thơ chưa tròn 18 tuổi mà thôi.”
“?” Quý Phỉ Nhi sa mạc lời, “Ngây thơ á? Cậu nhìn ra ở điểm nào thế?”
Lương Chi Ý cười đến mức mắt cong thành vầng trăng khuyết, tưởng tượng: “Kiểu mọt sách như Bùi Thầm thoạt nhìn rất dễ thẹn thùng, nếu mà nhào tới hôn một cái thì chắc chắn sẽ đỏ mặt.”
Cô gái vừa dứt lời.
Thì có một chàng trai đi ngang qua, tới trước tủ lạnh bên cạnh cái giá.
Cô quay đầu, rồi thấy Bùi Thầm lấy một chai nước khoáng ra khỏi tủ lạnh, sau khi đóng cửa tủ thì đưa mắt nhìn về phía cô, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Lương Chi Ý:…?
Tác giả có lời muốn nói:
Chi Chi: “Chết rồi, liệu cậu ấy có cảm thấy mình là một đứa lưu manh không vậy?” QAQ
Bản thân Bùi Thầm: “Ờ thì, sợ lắm.”
Xin lỗi, con gái ngốc quá ấy mà ha ha ha ha
Hết chương 5.