Lương Chi Ý nhìn cuốn sách, rồi ngẩn người ra.

…Vậy là người ở phòng giáo vụ sáng nay đúng là cậu ấy!

Đừng có làm người ta xấu hổ như vậy chứ…

Lương Chi Ý lập tức đuổi theo cản đường Bùi Thầm. Cô ngẩng mặt lên nhìn về phía cậu, vừa tức vừa buồn cười: “Bạn Bùi à, không ngờ cậu còn có thói nghe lén nữa đó nhé?”

Cô gái với đôi mắt lóng lánh, đôi môi đỏ mọng như anh đào, cùng với hương hoa sơn chi bay tới chóp mũi của chàng trai.

Yết hầu Bùi Thầm lên xuống, lùi sang bên cạnh để giữ khoảng cách. Cậu nhìn sang chỗ khác, thản nhiên nói: “Hễ là ai vào phòng giáo vụ thì muốn không nghe thấy cũng khó.”

Lương Chi Ý: “…”

Tiếng to thế cơ à?

“Thì ra bạn Bùi để ý mình như thế. Ngay cả chuyện này mà cũng nhớ được.”

Cậu lạnh nhạt nói: “Vừa khéo khiến người ta có ấn tượng sâu sắc mà thôi.”

“…”

Mắt cô lướt qua giá sách bên cạnh, cuối cùng rút một quyển tiếp theo đó ra, đập vào tay cậu: “Được, mình cũng giới thiệu cho cậu một quyển.”

Cô tức giận xoay người rời đi, Bùi Thầm cúi đầu nhìn bìa sách. Con mèo garfield màu vàng trên bìa đang liếc xéo cậu, tên sách là: <Làm người thì đừng có quá đáng quá>

Ở bên kia, Lương Chi Ý quay trở lại bên cạnh Quý Phỉ Nhi, kéo ghế ra ngồi xuống.

Quý Phỉ Nhi nhạo báng cô: “Uầy, bắt chuyện xong rồi đó hả?”

Lương Chi Ý hừ một tiếng, không nói gì mà nâng má nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Một lúc lâu sau, cô gái không nhịn được nhếch khoé môi, tim đập loạn như trống.

Cũng không đến mức vì chuyện này mà giận thật.

Trái lại cô còn cảm thấy, người này đúng là thú vị.

Sao cậu ấy có thể đẹp trai như thế, rồi lại kiêu ngạo lạnh lùng như thế, đôi khi nói chuyện còn gợi đòn như vậy nữa chứ…

Lương Chi Ý đảo tròng mắt, lại nhìn về phía khu vực đọc sách lần nữa, cuối cùng bóng dáng vừa tuấn tú vừa lạnh nhạt của Bùi Thầm khi đang làm việc cũng lọt vào tầm mắt, thu hút lạ thường.

Rõ ràng là mới quen biết chưa bao lâu, nhưng người này lại vẫn luôn thu hút ánh mắt của cô…

Nhưng cân nhắc tới việc chàng trai đang làm việc, hơn nữa lại đang ở nơi công cộng, Lương Chi Ý không tìm cậu nữa, bắt đầu tập trung đọc sách.

Tới sau cùng, lúc đi, cô cố ý đi ngang qua Bùi Thầm, vừa ngạo kiều* nói tiếng tạm biệt, sau đó ra khỏi hiệu sách.

(*) Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng”. Vì không tìm được từ nào vừa nhắn gọn vừa đủ nghĩa của từ nên mình để nguyên ạ.

Bùi Thầm phân loại mấy quyển sách đang cầm xong thì vô thức nhìn ra bên ngoài hiệu sách, rồi nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce tối hôm qua đậu trước cửa.

Tài xế xuống xe, cung kính mở cửa cho Lương Chi Ý.

Cô gái bước lên xe, giơ tay nhấc chân lộ vẻ cao quý lại xinh đẹp rạng rỡ như một đóa hồng nhỏ. Lời bàn luận về thân phận tiểu thư nhà giàu của cô từ đám bạn cùng lớp lại vang lên trong tai Bùi Thầm một lần nữa.

Mà những thứ này, chỉ là trạng trái bình thường trong cuộc sống của cô.

Cuối cùng, Bùi Thầm cụp mi, không nhìn nữa, tiếp tục làm công việc với mức lương mười lăm tệ một giờ của mình.

Nửa tiếng sau cậu bận việc xong, rời khỏi hiệu sách.

Cậu đạp xe về nhà, lúc này trời đã nhá nhem tối. Khi đi ngang qua một cửa hàng bán hoa quả ở gần khu chung cư, cậu đi vào, nói với giọng trầm thấp lạnh nhạt: “Ông chủ ơi, hôm nay có hàng hóa cần chuyển không ạ?”

Tuy kì nghỉ hè chỉ còn mấy ngày cuối cùng, nhưng cậu muốn cố gắng hết sức làm thêm vài công việc.

Ông chủ biết tình hình gia đình của Bùi Thầm, thỉnh thoảng sẽ bảo cậu đến giúp đỡ.

Đối với chàng trai mà nói, tuy rằng tiền lương không cao, nhưng dù sao thì vẫn đủ để mua chút đồ ăn cho bố cậu, hoặc là mua mấy quyển sách tham khảo cho bản thân.

“Có, chờ lát nữa là vừa lúc có hai xe chở hoa quả tới đấy, tính cho cháu 60 tệ nhé.”

Bùi Thầm đồng ý, rồi ở lại.

***

Trăng sao hiện lên, bầu trời tối đi.

Bùi Thầm chuyển ba thùng nho cuối cùng trên xe vào trong cửa hàng. Sau khi làm xong, cậu tới chỗ cái ao ở trước cửa hàng, vặn vòi nước xối tay.

Làn nước trong vắt chảy qua, một vài chỗ bị cọ xát rách da đau nhói, ngoài ra cơ thể cũng đau nhức, nhất là chỗ đầu gối bên đùi phải, đau âm ỉ.

Rửa tay xong, cậu cầm chai nước khoáng ở bên cạnh lên, ngửa đầu uống. Yết hầu lồi ra di chuyển lên xuống, mồ hôi trượt xuống.

Ông chủ ra khỏi cửa hàng, gọi to: “Chàng trai vất vả rồi, vào ăn mấy miếng dưa hấu đi.”

Bùi Thầm liếm nước trên đôi môi mỏng, lắc đầu: “Không cần đâu ạ, cháu phải về nhà rồi.”
 

“Cũng phải, mau về nhà ăn cơm đi, chú thanh toán tiền cho cháu…”

Nhận được tiền lương, Bùi Thầm rời khỏi cửa hàng hoa quả, lại tới cửa hàng văn phòng phẩm mua một ít đồ dùng học tập thiết yếu đơn giản, cuối cùng còn mua một bộ đề Hoàng Cương*.

(*) Một thành phố thuộc tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc  

Kết thúc một ngày mệt nhọc, cậu đi về phía chung cư. Khi đi ngang qua một tiệm bán hoa thì cậu nhìn thấy mấy chậu hoa bày biện trước cửa, trong đó có mấy bồn hoa đẹp hiếm có, đóa hoa trắng nõn mềm mại, nụ hoa sắp hé nở, tươi mát mà trang nhã.

Chủ tiệm hoa thấy chàng trai cứ nhìn mãi thì đi ra, cười hỏi:

“Chào cậu, cậu có muốn mua một chậu hoa sơn chi không? 15 tệ một chậu, mấy chậu hoa này sắp nở rồi, đặt ở trong nhà để trang trí thì đẹp lắm…”

Bùi Thầm nghe thế thì dáng vẻ cô gái với đôi mắt xinh đẹp sáng rực rỡ bỗng vô thức xuất hiện trong đầu, lướt qua trong giây lát.

Hàng mi như lông quạ của chàng trai cụp xuống, cuối cùng mở miệng:

“Không cần đâu ạ.”

Cậu xoay người rời đi.

***

Cuối tuần trôi qua.

Đón chào ngày đầu tiên của học kì mới.

Sáng sớm thứ hai, ánh mặt trời xán lạn. Ánh nắng chiếu xuống con đường trong khuôn viên trường THPT Số 1, sắc vàng rực rỡ.

Bùi Thầm đạp xe băng qua ngã tư đường rộn ràng nhộn nhịp, cuối cùng tới con đường đi thẳng đến trường.

Chàng trai xuống xe. Cậu mặc đồng phục, khuôn mặt sạch sẽ góc cạnh, dù khí chất có chững chạc lạnh nhạt thì cũng khó mà giấu được ánh hào quang giữa dòng người qua lại.

Mua đồ ăn sáng xong, cậu đẩy xe đi về phía cổng trường. Bỗng nhiên có một giọng nữ dịu dàng truyền tới từ bên cạnh: “Bùi Thầm.”

Một cô gái đẩy xe đạp đi về phía cậu, mặc áo sơ mi và váy ngắn, mái tóc đen như thác nước, đường nét khuôn mặt dịu dàng điềm tĩnh.

Cô gái tên là Tang Tầm Lăng, lớp phó của lớp chín, được xem là cô gái trao đổi nhiều nhất với Bùi Thầm. Hai người cũng xem như là bạn bè.

Cô ta đi tới bên cạnh Bùi Thầm, hai người đứng chung với nhau cực kì bắt mắt. Các bạn học sinh đi ngang qua ở xung quanh thường xuyên nhìn về phía bọn họ.

Tang Tầm Lăng nhìn sang Bùi Thầm, trên môi là nụ cười ngại ngùng: “Hôm nay cậu tới sớm thế?”

“Thầy chủ nhiệm bảo tôi đến sớm một chút.”

“Cũng phải, một lát nữa sẽ xuất phát đi quân sự.” Cô ta than thở, “Vừa khai giảng đã huấn luyện quân sự, cũng quá khủng bố rồi.”

Tang Tầm Lăng nói chuyện với cậu, lúc vào trong trường thì nghĩ tới một chuyện: “Mình nhớ là bạn nữ mới chuyển tới lớp chúng ta đấy ngồi bên cạnh cậu phải không?”

Bùi Thầm nghe thế, giữa mày khẽ nhích, Tang Tầm Lăng cười trêu chọc: “Nếu tính cậu ấy cũng chững chạc kiệm lời, thì ngồi bên cạnh cậu chắc chắn sẽ là sự lựa chọn tốt nhất.”

Tính cách chững chạc kiệm lời ư?

Bùi Thầm nghe thế thì không nói gì.

“Hôm qua mình vốn tưởng là cậu sẽ không đồng ý đâu đấy. Có điều cậu đã quen ngồi một mình, chắc là không để ý đâu nhỉ?”

Mấy giây sau, Tang Tầm Lăng nghe thấy chàng trai bình tĩnh nói: “Một thời gian nữa thầy chủ nhiệm sẽ còn điều chỉnh chỗ ngồi.”

Hoặc là không cần điều chỉnh, nói không chừng rất nhanh thôi thì cô sẽ muốn đổi chỗ rồi. Ngụ ý là, cậu căn bản không cần phải lo lắng giải quyết nó.

Tang Tầm Lăng gật đầu, cũng biết trước giờ cậu không muốn ngồi cùng người khác, “Cũng phải, con gái ngồi dãy cuối nhìn bảng đen quả thật cũng không được rõ rắm, chờ đi quân sự về chắc là sẽ điều chỉnh thôi.”

Hai người chậm rãi đi tới nhà để xe.

Một lát sau, lúc bảy giờ, một chiếc xe tư nhân đỗ lại trước cổng trường.

Khi Lương Chi Ý xuống xe, Quý Phỉ Nhi cũng đúng lúc mua đồ ăn sáng ở gần đó xong.

Hai người gặp nhau, Quý Phỉ Nhi nhìn vẻ tươi cười trên mặt cô gái thì ngờ vực: “Sắp phải huấn luyện quân sự rồi, sao mà cậu vẫn còn vui vẻ thế?”

“Có thể nhìn thấy Bùi Thầm thì đương nhiên là vui rồi.”

“Cậu vẫn còn nhớ nhung cậu ấy à?…”

Lời này của Lương Chi Ý là nói đùa, nhưng đã không gặp Bùi Thầm hai ngày, đúng là cô có chút mong chờ ngày khai giảng.

Không sao cả, sau này bọn cô là bạn cùng bàn, vẫn còn rất nhiều thời gian để gặp.

Sau khi tới lớp chín, Lương Chi Ý đi tới tổ bốn thì thấy Bùi Thầm đã tới rồi. Lúc này cậu đang đọc sách, hàng mi cụp xuống nâng đỡ ánh nắng chan hoà.

Cô đi qua, rồi ngồi xuống cạnh cậu: “Chào buổi sáng, Bùi Thầm.”

Bùi Thầm nghe thấy tiếng, con ngươi hơi xoay chuyển, rồi nhìn thấy nét mặt tươi cười của cô gái.

Mái tóc của cô đen nhánh mềm mại, đôi mắt ngân ngấn nước, cực kì rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Cậu mở miệng, thờ ơ trả lời: “Chào buổi sáng.”

Sau khi Lương Chi Ý ngồi xuống, có rất nhiều bạn cùng lớp nhìn qua, vẫn còn thấy tò mò về cô.

Nhất là mấy cậu con trai, không biết ai nói cái gì, có một người trong đó ngại ngùng đỏ mặt, mọi người ồn ào cả một đám.

Từ nhỏ đến lớn, Lương Chi Ý vẫn luôn là trung tâm của sự chú ý.

Nhưng lúc này cô không để ý tới bên ngoài mà thong dong lấy tập đề vật lí cần bổ sung để nộp ra, bỗng nhiên lại có một chiếc hoa tai hình tinh cầu màu xanh dương để trước mặt.

Ý? Đây chẳng phải là cái mà cô đeo vào đêm đó sao?!

Hai ngày nay cô tìm mãi mà chưa tìm được!

Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Bùi Thầm-người đưa đồ sang, chỉ thấy chàng trai lật trang sách, không ngẩng đầu lên: “Nhặt được vào tối hôm đó.”

Cô nghe thế thì chợt vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn cậu nhé Bùi Thầm, mình đã tưởng là không tìm lại được nữa đấy.”

Lương Chi Ý quay đầu nhìn về phía khung cửa sổ phản chiếu ánh sáng, để hoa tai sát vành tai quan sát, rồi bất chợt nghe thấy chàng trai thấp giọng nói: “Không được đeo trong trường đâu.”

“Không đâu, mình chỉ làm bộ một chút thôi.”

Cô gái vịn tay lên lưng ghế, cơ thể nghiêng sang phía cậu, cười hì hì: “Bạn Bùi à, cậu xem, cậu nhặt được hoa tai của mình, ngày hôm sau chúng ta lại thành bạn cùng bàn. Chẳng lẽ cậu không cảm thấy chúng ta giống nam nữ chính trong phim truyền hình, có duyên cực kì sao?”

“…”

Cậu lạnh lùng cụp mắt: “Không cảm thấy.”

Hờ hờ.

Mình không cần cậu cảm thấy, mình cần mình cảm thấy.

Lương-tổng giám đốc bá đạo-Chi Ý vui vẻ cất hoa tai. Chàng trai cúi đầu đọc sách, cảm xúc nơi đáy mắt khẽ biến đổi, con ngươi vẫn giấu trong bóng râm được tạo ra bởi hàng mi dài.

***

Buổi sáng sau khi học sinh trong lớp tới đông đủ, chủ nhiệm lớp tổ chức cho mọi người xuống dưới, đi về phía xe buýt ở khoảng sân rộng trước tòa nhà dạy học.

Lúc tám giờ, khối 11 đúng giờ xuất phát, đi về phía sân huấn luyện quân sự.

Sau một tiếng rưỡi thì xe đã tới trung tâm giáo dục yêu nước toàn diện của thành phố Lâm.

Hiện nay trường học vô cùng chú trọng tới việc giáo dục tư tưởng yêu nước cho học sinh. Trung tâm này có hợp tác với rất nhiều trường cấp ba. Bên trong chuyên bố trí sân huấn luyện quân sự và ký túc xá cho học sinh, có nề nếp hơn so với trường học.

Xe buýt chạy vào bãi đỗ xe của trung tâm, các học sinh nhìn hai hàng quản giáo đứng nghiêm ở bên ngoài qua cửa kính xe thì thán phục: “Đệt, quản giáo đẹp trai quá!”

Các học sinh, nhất là các bạn nữ cực kì kích động.

Các quản giáo đã đứng chờ từ trước, mọi người lấy hành lý xong thì lần lượt xuống xe, xếp đội hình như khi học tiết thể dục. Sau khi nhận quần áo tập quân sự thì các quản giáo đưa học sinh của lớp mình tới ký túc xá trước.

Điều kiện của ký túc giá có chút đơn sơ, thế nên nam và nữ cần phải ở cùng một tòa nhà. Ba tầng dưới là con trai ở, các tầng trên là con gái ở. Tuy là như thế, nhưng có quy định là mọi người không được lởn vởn ở tầng của khác phái.

Ký túc xá bố trí theo thứ tự đến của đội ngũ, sáu người một phòng. Vì Lương Chi Ý mới chuyển tới, nên cô đúng lúc chen vào đứng cùng với Quý Phỉ Nhi, hai người may mắn được xếp vào một phòng.

Ngoài hai cô ra thì còn có mấy cô gái ngày thường chơi thân với Quý Phỉ Nhi ở trong cùng một phòng ký túc xá.

Quản giáo thông báo cho mọi người là sau khi cất hành lý xong thì tập hợp dưới tầng trước, mọi người tranh thủ thời gian thay đồ rằn ri.

Đám con trai của lớp chín đã tới dưới tầng ký túc xá nhanh hơn.

Dưới ánh mặt trời, hai hàng con trai đứng đó, nóng đến mức có chút uể oải, bất đắc dĩ nói: “Con gái đúng là lề mề.”

“Hầy, cảm giác giống như chờ bạn gái khi đi hẹn hò vậy á.”

“Tỉnh lại đi, cậu lấy đâu ra bạn gái thế?”

Mọi người pha trò, một lúc lâu sau có người nhìn thấy Tang Tầm Lăng đi tới từ phía đầu cầu thang thì tặc lưỡi: “Hoa khôi trường đúng là hoa khôi trường.”

Trước đây Tang Tầm Lăng là hoa khôi trường được bầu chọn ra của cơ sở chính. Có người quay đầu nhìn Bùi Thầm đang điểm danh, trêu chọc một cách có hàm ý: “Lớp trưởng à, cậu có thấy là Tang Tầm Lăng cực kì xinh không?”

Mấy đứa con trai ở xung quanh đều nở nụ cười, “Cậu hỏi câu này chẳng phải thừa sao, trong mắt lớp trưởng căn bản không có con gái…”

Bùi Thầm đi giữa hàng ngũ đếm sĩ số. Cậu vẫn lạnh nhạt cụp mí mắt, căn bản không quay đầu liếc nhìn lấy một cái, tựa như mắt điếc tai ngơ.

Mấy cậu con trai nói cười. Một lúc sau lại có mấy cô gái đi xuống, có người nhìn sang thì đập người bên cạnh tới tấp:

“Đệt mợ! cậu xem cái bạn Lương Chi Ý mới chuyển tới lớp chúng ta kìa!”

Đám con trai ngẩng đầu lên hết.

Trong tầm nhìn, Lương Chi Ý mặc một chiếc áo rằn ri ngắn tay, vạt áo sơ vin vào quần túi hộp. Ánh nắng đổ xuống, làn da trắng hơn tuyết của cô gái tựa như một món đồ sứ được dát vàng. Cô mặc quân phục nguỵ trang, dáng vẻ oai hùng hiên ngang và cảm giác ngọt ngào được kết hợp một cách hoàn hảo.

Có vài cậu con trai vốn bị ánh nắng mặt trời rọi cho phờ phạc nay lại lên tinh thần trong nháy mắt, tiếng trêu chọc vang lên trong đó:

“Dáng người này đúng đỉnh, eo nhỏ thật đấy…”

“Cậu xem cậu ta đã nhìn đến ngẩn ra rồi kìa ha ha ha. Ê không phải là cậu chảy máu mũi đó chứ…”

Hormone trong thời kì trưởng thành của con trai khiến bọn họ lập tức trở nên xao động.

Tiếng cười xấu xa truyền vào tai Bùi Thầm đang lặng im không nói.

Ngay sau đó, cậu quay đầu, rồi nhìn thấy cô gái đi về phía cậu.

Lương Chi Ý đứng trước mặt cậu, tươi cười phóng khoáng, giọng nói nũng nịu: “Lớp trưởng à, mình tới rồi, nói một tiếng với cậu đó ~”

Chàng trai cụp mắt, rồi đối diện với đôi mắt gian xảo của cô.

Ánh mắt cậu vô thức dịch xuống, vòng eo thon của cô gái lập tức đập vào mắt.

Trong mắt cậu, làn da của cô gái rất trắng, vạt áo rằn ri siết chặt phác họa đường cong của eo cô, duyên dáng mà quyến rũ, mềm mại đến mức có thể véo ra nước.

Dường như dùng hai tay là có thể giữ chặt lấy.

Không hiểu sao suy nghĩ này lại bất chợt lướt qua trong đầu.

Một đường màu đen xẹt qua đáy mắt Bùi Thầm. Ngay sau đó cậu nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, sắc mặt nặng nề, yết hầu lên xuống mạnh mẽ, rồi nói với giọng lạnh lùng: “Đứng vào hàng đi.”

Lương Chi Ý: …?

Người này bỗng nhiên hung dữ như thế làm gì cơ chứ?

Tác giả có lời muốn nói:

Chi Chi: “Mình vẫn chưa bắt đầu quyến rũ đâu đấy nhé.”

Ps: Mọi người đều biết là, trong tiểu thuyết dù bề ngoài có trí thức cấm dục bao nhiêu, thì nội tâm sẽ … bấy nhiêu, tới điền từ vào đi ha ha ha.

Xin lỗi, cái kiểu cấm dục của Bùi Thầm luôn luôn đúng gu tôi, tôi đã tưởng tượng trong đầu cảnh tượng cậu ấy mất khống chế trước mặt Chi Chi trong tương lai rồi hu hu hu (Tôi không hợp đâu).

Hết chương 4.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play