Sau đó, nàng ấy vội vàng giới thiệu từng món cho bọn họ: “Đây là thịt chiên giòn, cái này là cá hầm ớt, cái này là bánh chẻo bọc cá lát áp chảo, cái này là sườn ram xào rau, cái này là thịt xào……”
Đều là mấy món nàng ấy rất thích ăn!
Chỉ giới thiệu mấy câu thôi mà nước miếng nàng ấy đã ứa ra không thể ngừng lại được.
“Tay nghề của tiểu muội rất giỏi đấy, phụ thân, đại ca, hai người các ngươi nếm thử xem.”
Nàng ấy rất ân cần dùng đũa gắp một miếng xương sườn bỏ vào chén phụ thân.
Trước kia nàng ấy chỉ biết mỗi món xương sườn hầm canh, nhưng từ khi được tiểu muội nấu cho ăn, nàng ấy mới biết hoá ra xương sườn còn có thể xào rau, còn biết bao nhiêu món ăn nàng ấy chưa từng nghe tới nữa.
Quả thật là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
“Phụ thân, ăn ngon không?”
Sắc mặt Kim lão gia đầy phức tạp gật gật đầu, sau đó hắn lại cắn thêm một miếng xương sườn nữa.
Từ nãy giờ nữ nhi nhà hắn cứ luôn mồm khen ngợi tay nghề của Lê gia nha đầu kia cực kỳ giỏi, hắn chỉ cho rằng cùng lắm là giỏi hơn đầu bếp bên ngoài một chút thôi, không nghĩ tới……
Quả thực là quá kinh hỉ.
Không biết món sườn ram này làm như thế nào, chỉ thấy bên ngoài có một chút hạt tiêu hơi mỏng, không mềm mại như xương sườn hầm canh hắn vẫn thường ăn, thế nhưng món sườn này lại thơm cực kỳ, thơm ngoài dự đoán của hắn, thậm chí còn ăn ngon hơn xương sườn hầm canh.
Trong mùi hương mê người còn mang thêm một chút tê cay, là một món ăn cực kỳ thích hợp với những người ưa thích ăn cay như hắn.
Khó trách nữ nhi vô cùng kén ăn lại liên tục nhắc tới tiểu muội kia. Đúng là tay nghề của nha đầu ấy không tồi. Có tay nghề này, sớm hay muộn tửu lầu của bọn họ cũng có một chỗ đứng trong thành An Lăng.
Hắn nhìn nhi tử, lại thấy nhi tử cũng đang nhìn hắn, rõ ràng là hai phụ tử nhà bọn họ có cùng suy nghĩ với nhau.
Lê gia này cũng không kém cỏi như bọn họ đã suy đoán.
“Mau ăn nha, để chút nữa nguội rồi sẽ không ngon đâu.”
“Được được được.”
Hai phụ tử Kim gia tạm thời ném những ý tưởng lung tung rối loạn trong đầu mình qua một bên, bọn họ chuyển sang chuyên tâm thưởng thức đồ ăn trên bàn, mà càng ăn lại càng kinh ngạc.
Thịt nạc có thể chiên lên như vậy mà chẳng khô chút nào? Cá lát cũng có thể trơn mềm như thế, quả thực là vào miệng sẽ tan!
Vì sao Bình Châu nhà bọn họ không có đầu bếp như vậy!
Không hiểu tại sao Kim lão gia lại có một loại suy nghĩ cả nửa đời trước mình toàn ăn cỏ mà sống.
Nhìn một bàn đồ ăn này xem, vừa thơm vừa cay, đây mới gọi là đồ ăn chứ? Thậm chí ăn xong vẫn còn dư vị tới vô cùng.
Làm sao bây giờ? Vẫn còn ngồi đây thưởng thức, chưa tính tới chuyện trở về mà hắn đã thấy khó chịu rồi.
Tại sao Bình Châu không có đầu bếp như vậy?
“Ợ……”
Kim lão gia ợ một cái, hắn đành lưu luyến không rời buông chiếc đũa trên tay xuống. Một bàn có năm món đồ ăn đầy ăm ắp, vậy mà hắn và nhi tử đã ăn hết không chừa lại thứ gì.
Bây giờ kể cả không no, hắn cũng chẳng còn gì mà ăn nữa. May mắn món cá hầm ớt kia có quá nhiều phụ liệu bên trong, nhìn không đến mức quá trống trải, bằng không lần này hắn đã muối mặt trước thông gia rồi.
Rất nhanh sau đó, chưởng quầy Miêu đã dẫn người lên dọn chén đũa.
Hắn đang cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Hồi nãy hắn còn muốn mang món ăn đầu bảng nhà mình lên cho hai người bọn họ.
Kết quả vừa lên lầu đã chạm mặt chủ nhân còn được chủ nhân cho biết hai người trên lầu là nhạc gia của đối phương. Sau khi biết được rồi, hắn đâu thể động tâm tử nữa, cũng chỉ có thể thành thành thật thật mang lên vài món thức ăn thôi.
Nghe nói Kim gia là phú thương Bình Châu, gia tài còn đồ sộ hơn Liễu gia nhiều lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT