Lê Trạch ngây người ở bên trong một lát đã bị Kim Vân Châu đẩy ra ngoài.

“Bên ngoài đang có nhiều việc cần ngươi xử lý, ngươi đi làm việc đi, để phụ thân cho ta chăm sóc.”

“Ừm, Hoài Chi ngươi làm việc đi, hôm nay tửu lầu của ngươi khai trương, ngươi làm chủ nhân, đâu thể nhàn rỗi?”

Nhạc phụ quan tâm như vậy, Lê Trạch có chút không quen, thế nhưng dưới lầu thực sự rất nhiều việc, hắn cũng không đùn đẩy nữa, chào một tiếng rồi vội vàng đi xuống lầu.

Hắn vừa đi, mấy người bọn A Bố đã mang đồ ăn lên đây.

Biết người trong phòng này là nhạc phụ của chủ nhân, cho nên mấy người bọn họ thấy trong phòng đó không có người thì rất nhanh nhẹn mang đồ ăn qua phòng của Kim Vân Châu.

“Thơm quá!”

Kim Vân Châu chỉ ngửi mùi vị một lát, đã cảm thấy bụng mình sôi ùng ục.

“Phu nhân, A Tường cô nương nói, hai ngày nay ngươi có chút bốc hoả, chỉ được ăn chút canh thanh đạm thôi. Ngươi không được ăn những món cay nóng trên bàn, cũng không được ăn món thịt chiên giòn, nếu thật sự muốn ăn, nhiều nhất chỉ có thể ăn hai miếng thôi.”

“A?!!”

Đồ cay không được ăn, đồ nhiều dầu mỡ không được ăn, chẳng phải nàng ấy chỉ được ngồi nhìn một bàn toàn món thơm ngon này mà không được ăn ư?!

Kim Vân Châu ủy khuất vô cùng nhìn chén cá canh trước mặt mình, sau đó nàng ấy cực kỳ không tình nguyện đồng ý một tiếng.

“Biết rồi.”

Quên đi, cố gắng nhịn hai ngày là được, bốc hoả không tốt cho tiểu hài nhi trong bụng. Lại nói, canh cá tiểu muội làm cũng ngon lắm.

Kim Vân Châu chủ động chia chén đũa cho phụ thân và đại ca mình.

“Phụ thân, đại ca các ngươi mau nếm thử, tay nghề của tiểu muội cực kỳ giỏi nha!”

Kim Chính Hiên cúi đầu nhìn muội muội nhà mình đang yên lặng uống cá canh mà không hề nhòm ngó tới những món ăn khác trên bàn, hắn thật sự cực kỳ ngoài ý muốn.

Phải biết rằng từ nhỏ Vân Châu đã lớn lên trong sự nuông chiều rồi, cho nên tính tình nàng ấy cũng ương ngạnh hơn những cô nương khác, lại thêm gia đình giàu có nên nàng ấy luôn mang theo một chút kiêu ngạo từ trong xương tuỷ.

Có thể nói, từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ phụ thân và hắn, nàng ấy chưa từng nghe lời bất cứ ai.

Đương nhiên, sau này khi quen biết với Hoài Chi, Vân Châu cũng sẽ nghe Hoài Chi nói.

Không nghĩ tới Lê gia tiểu nha đầu này cũng có thể đè tính kiêu ngạo của nàng ấy xuống. Lê gia tiểu nha đầu nói không cho nàng ấy ăn, nàng ấy sẽ thành thật không thèm nhìn tới.

“Vân Châu, bây giờ đâu có ai thấy, ngươi muốn ăn thì cứ ăn đi. Bốc hoả đâu phải chuyện gì lớn, uống chút thuốc hạ nhiệt là được mà.”

Kim Vân Châu vừa nghe lời này, đã buông chén xuống, giảng giải cho hắn nghe.

“Đại ca ngươi hồ đồ rồi nha. Dược luôn có ba phần độc, đâu thể uống nhiều.”

Lại nói, nếu nàng ấy không nghe lời tiểu muội, tiểu muội sẽ cắt phần đồ ăn vặt của nàng ấy. Đọc sách mà không có đồ ăn vặt, còn gì vui sướng nữa?

“Haizz, đại ca ngươi không hiểu.”

Kim Chính Hiên chỉ nói đùa một chút, thấy không khuyên được tiểu muội, hắn cũng không nói gì nữa.

Lúc này, hắn mới quay đầu lại ngắm mấy món trên bàn rồi không nhịn được âm thầm kinh ngạc. Bởi vì năm món đồ ăn trên bàn này, hắn chưa từng nhìn thấy.

Phải biết rằng nhiều năm như vậy, hắn đã ra vào không biết bao nhiêu tửu lầu, càng nếm thử không biết bao nhiêu món ăn. Vậy mà hắn không biết một món nào.

“Phụ thân?”

Kim lão gia đang cầm chiếc đũa trên tay cũng trưng ra vẻ mặt mờ mịt, Kim lão gia chẳng khác gì nhi tử nhà mình, ông cũng chưa từng nhìn thấy mấy món ăn này. Bởi vậy hắn cũng không biết mình nên ăn món nào trước.

“Vân Châu ơi, tất cả những thứ này đều là đồ ăn sao?”

“A……”

Lúc này Kim Vân Châu mới phản ứng lại, nàng ấy quên mất, phụ thân và đại ca nhà mình chưa từng ăn những món này lần nào cả, hiển nhiên hai người hoàn toàn mù tịt đối với những món ăn trên bàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play