Có vài học sinh nô đùa bước vào quán trà sữa, Trần Tĩnh nghe có tiếng cười đùa ồn ào của học sinh ở phía sau, siết chặt ly trà chanh, không nhúc nhích. Vu Tùng không dám nhìn vào mắt cô, vội cầm ly trà chanh ở bên cạnh nhấp một ngụm, mùi vị không rõ khiến anh ta vô thức nhìn ly trà chanh trên tay
Trần Tĩnh thấy thế hỏi: “Khó uống lắm à?”
Vu Tùng ngây người.
Anh ta không lắc đầu, dù đáy lòng có nghĩ như thế thật.
Trần Tĩnh nở nụ cười, uống một hớp lớn nói: “Cuộc sống bình thường là như thế, trong trà sữa không có sữa, cũng chẳng có trà, chỉ có bột sữa và bột trà.”
“Nhà tư bản không uống cái này, nhưng họ mở hàng nghìn cửa hàng mỗi năm, mọc lên như nấm, bán những thứ họ không uống.”
Vu Tùng ho khan một tiếng, sao anh ta cứ cảm giác rằng những lời này đang mắng mỏ tổng giám đốc Phó nhỉ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT