Trần Tĩnh bị kẹp giữa anh và cửa phòng, không cử động được. Hành lang vô cùng yên tĩnh, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào. Ở đây hệt như một góc không người, chỉ có cơ thể cả hai kề sát vào nhau. Trần Tĩnh ngước mắt, nhìn khuôn mặt anh dưới tia sáng mờ ảo.
Thời đại học người đàn ông này đã khiến cô phải ngước mắt nhìn, lúc này đây, cô lại nhìn thấy mình trong mắt anh.
Trần Tĩnh nhớ đến những lời tối qua của anh, cô bỗng muốn hỏi lại, không quan tâm vậy anh hỏi làm gì?
Người đàn ông này, có lẽ thực sự đã rung động với cô rồi. Cánh tay Trần Tĩnh khoác lấy cánh tay anh, đường nét cánh tay của người đàn ông rõ ràng, mạnh mẽ. Trần Tĩnh kiễng chân, kề bên tai anh, nói: “Anh Lục nói, mời tôi ăn cơm.”
Vẻ mặt Phó Lâm Viễn vẫn vậy, anh cụp mắt nhìn cô.
Trần Tĩnh nói xong thì tách ra, vài sợi tóc rơi bên má cô, hàng mi rất dài, mắt cô rất xinh đẹp, cũng đang nhìn anh, không lên tiếng nhưng lại loáng thoáng toát lên đôi phần khiêu khích.
Mùi rượu phảng phất giữa hai người, Phó Lâm Viễn đột nhiên cúi đầu chặn môi cô lại, bàn tay nắm chặt, ôm eo cô đi tới cửa. Ngón tay Trần Tĩnh nắm chặt lấy cánh tay anh, gáy tì vào cửa, cổ hơi ngửa lên, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Phó Lâm Viễn đè cô, hôn càng sâu hơn, cũng mạnh mẽ hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play