Thẩm Bồi liếc mắt, giơ đũa như muốn ăn cơm của Dương Hi: “Coi thường xúc xích kết nghĩa của chúng tớ thì đừng chĩa mỏ vô.”

Dương Hi nhanh chóng ôm chén cơm của mình ra chỗ khác, cười hì hì nói liên tục: “Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ mà.”

"Lát về cậu cho tớ mượn chép mấy cái đề số với." Thẩm Bồi nói với Dương Hi. 

"Nếu tớ nói đã cho lớp trưởng mượn để đối chiếu đáp án liệu cậu có đánh tớ không?" Dương Hi nhỏ giọng hỏi. 

"Hửm?" Thẩm Bồi ăn nốt nửa miếng sủi cảo còn lại: “Vậy chờ cậu ấy xem xong thì tớ chép thôi, không cần vội.”

"... Cậu ấy mang về nhà rồi, với lại nhà cậu ấy có chút chuyện nên xin nghỉ buổi chiều.” 

“Không sao đâu, tớ đành nhờ người khác vậy.”

Thẩm Bồi không để bụng, nhẹ nhàng đưa sủi cảo về phía Khương Hòa Tông: "Sủi cảo này ngon cực kỳ, cậu không thử một chút à? 

Khương Hòa Tông nhìn hộp đang bốc hơi nóng kia, sủi cảo căng tròn với lớp vỏ mỏng. Sau một hồi im lặng, anh mới động đũa: “Để tôi đưa cho cậu?”

"Hả? Chẳng phải cậu không nghe giảng trong giờ học sao?" Thẩm Bồi nhướng mày hỏi. 

"Tôi nghe có hơi mất tập trung nhưng không phải là không nghe chút nào." Khương Hòa Tông nhàn nhạt trả lời.

Dương Hi nhanh mồm nhanh miệng hỏi thẳng: "Lỡ như bỏ sót cái gì thì sao?" 

Khương Hòa Tông nhận lấy cơm trộn thịt nướng mà ông chủ Triệu đưa tới, nói một cách bình tĩnh: “Sẽ không bỏ sót, nhưng có khi lại nhiều hơn. Cô Từ đã chọn những câu hỏi tiêu chuẩn có độ khó trung bình, cả tờ đề đều là những câu tiêu biểu. Tổng cộng có mười ba đề đáp ứng điều kiện, theo như tài liệu giảng dạy của nhất trung thì tiếp theo chúng ta sẽ nói về đường Co-nic* nên có thể bổ sung thêm một số câu hỏi căn bản để khởi động trước. Theo cách tính này thì sẽ có tổng cộng có mười lăm đề.”

(*)Đường cô-níc là đường giao giữa mặt nón tròn xoay và một mặt phẳng.

Dương Hi gắp cái sủi cảo đã nguội lạnh mà còn chưa đưa vào miệng, ngơ ngác nói: "Tôi chưa đếm là có cụ thể bao nhiêu đề, nhưng chị Từ hình như có kiểu chọn câu hỏi thật sự giống vậy." 

"Cậu đã làm qua đề này rồi à?" Sài Xuyên hỏi. 

Khương Hòa Tông lắc đầu phủ nhận: "Không có." 

"Vậy thì cậu..." 

"Trong lớp tôi chỉ đơn giản lướt qua một lần thôi." 

Khương Hòa Tông bình tĩnh ăn sủi cảo, lông mày hơi co lại - sủi cảo thực sự rất ngon, vỏ mỏng và nhân nhiều, nhân thịt thơm ngon, nước dùng ngọt thanh cùng với cải thảo tươi được xắt nhỏ và trộn đều không bị vón cục. Đúng là vị ngon vừa vặn.

“Đỉnh.” Dương Hi đánh giá. 

Sài Xuyên: “Lỗ mãng hỏi một câu, người anh em tên cậu là gì vậy?” 

Nhìn thấy ánh mắt Khương Hòa Tông cố định một chỗ, Thẩm Bồi thay anh nói một cách tự nhiên: “Cậu ấy tên là Khương Hòa Tông, mới chuyển tới vào kỳ trước.” 

Cạch một tiếng, chiếc đũa của Sài Xuyên rơi xuống đất, Thẩm Bồi nhặt miếng dưa chuột thái nhỏ cuối cùng trong chén cơm sang một bên, khó hiểu nói: "Sao thế?" 

"Cậu... cậu còn nhớ lúc trước tớ có nói với cậu hay không, trong quá trình luyện thi toán có một học sinh lớp 10 lúc nào cũng nộp bài thi trước khi hết giờ và luôn đạt điểm tuyệt đối, sau đó giáo viên còn kéo cậu ấy đi chấm bài thi nữa." Sài Xuyên nuốt khan, giọng nói trở nên càng lúc càng nhỏ hơn. 

Thẩm Bồi nhún nhún vai: “Nhớ chứ, cậu nói cậu ta đẹp trai lịch sự nhưng lại không thích nói chuyện, im như khúc gỗ vậy, đứng trên bục giảng ở cột cờ trông như cái chày...” 

Dưới cái nhìn khó xử của Sài Xuyên, Thẩm Bồi cười một cái, cuối cùng biến thành cười khan hai chữ "haha".

“Ăn đi ăn đi, cơm nguội hết rồi.” Thẩm Bồi nói.

Khương Hòa Tông trái lại không quan tâm lắm, anh bị choáng ngợp bởi hai cây xúc xích và cơm trộn thịt nướng không biết phải làm thế nào, nguyên liệu được sắp xếp quá hoàn hảo, muốn bắt đầu ăn cũng không biết nên hạ đũa từ đâu. Vì vậy anh quyết định sẽ ăn từng phần một.

Thẩm Bồi liếc nhìn Khương Hòa Tông, cậu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lấy ra một đôi đũa mới, cầm lấy bát của anh khéo léo trộn đều, chỉ một lát sau cơm trắng được bao phủ bởi nước sốt mật ong, cả bát cơm bỗng trở nên ngọt ngào và thơm ngon hơn. Với lại trong cả quá trình không hề có một hạt cơm nào bị rơi ra ngoài.

“Một nhà hiền triết nổi tiếng đã từng nói rằng, những người ăn thịt nướng với cơm mà không trộn đều là tội đồ không thể tha thứ.” Thẩm Bồi lên tiếng.

Khương Hòa Tông lặng lẽ ghi nhớ việc trộn cơm này, trong đầu anh trở nên rõ ràng mạch lạc hơn. Quyển sổ nhỏ trắng trơn nay đột nhiên lại có thêm nhiều màu sắc, cột bên trái ban đầu được ghi là "Sủi cảo", còn cột bên phải là "Mô tả chủ đề", bây giờ có thêm dòng "Cơm trộn", còn bên phải thì trống rỗng. 

Khương Hòa Tông vừa ăn vừa tính toán xem mình đang nợ những gì.

Thẩm Bồi ăn được một nửa liền lấy cuốn sổ nhỏ từ trong túi ra, lật sang trang cơm trộn thịt nướng kia, viết ngắn gọn vài câu bình luận rồi lại nhét ngược lại vào túi. 

"Còn nhớ à?" Dương Hi mở nắp lon và uống một ngụm Coca, thoáng thấy Thẩm Bồi lại đang viết một bài đánh giá ngắn gọn về món ăn, cậu ta rướn cổ đọc ngược được một đống chữ chằng chịt. 

Thẩm Bồi cười nói: “Ừ, tớ tiện tay ghi lại một chút thôi. Đến lúc đó nó sẽ là sách hướng dẫn ăn uống, in ra bán khắp nơi, cứu vớt những học sinh mới lớp 10 khỏi hồ đồ và còn có lợi cho chúng ta nữa.” 

"À đúng rồi, nhắc đến học sinh mới thì em trai cậu năm nay lên lớp 10 hay sang năm?" Dương Hi hỏi. 

Động tác đang gắp sủi cảo của Thẩm Bồi khựng lại một chút, sau đó chuyển hướng đũa sang khoai tây sợi trong bát: "Em ấy năm nay học lớp 8." 

"Đại thần này, cậu có em trai hay em gái không?" Sài Xuyên tò mò hỏi.

Khương Hòa Tông lắc đầu một: "Không có, tôi là con một." 

"Í, tôi cũng vậy nè!" Dương Hi nói thêm, 

Sài Xuyên vỗ vỗ ngực cậu ta: "Tôi thì không phải, tôi có một người chị hơn tôi tám tuổi, ngoại hình xinh đẹp mịn màng..." 

"Cậu chỉ biết mấy từ này thôi à?" Dương Hi cà khịa cậu ta, "Xí, cậu mù chữ đến  mức vô phương cứu chữa rồi." 

Sài Xuyên mỉm cười, nhặt một miếng dưa chuột thái sợi bỏ vào bát của Dương Hi, cậu ta khoan dung điềm đạm nói: "Đúng, đúng, đúng. Không biết ai đã lấy được 28 điểm phần làm văn trên 60 điểm hồi cuối học kỳ vậy ta? Một đám học khoa học xã hội nát như tương mà còn chọn lịch sử." 

"Là ai~ Vì ai~" Sài Xuyên nghêu ngao hát. 

Thẩm Bồi nhìn bọn họ cười muốn ngạt thở, cậu vô cùng tự nhiên thấp giọng hỏi Khương Hòa Tông: "Nè, cậu học khoa học tự nhiên cũng khá giỏi mà phải không? Sao đột nhiên lại chọn môn lịch sử vậy?" 

Khương Hòa Tông rũ mắt, im lặng một hồi. 

Thẩm Bồi vỗ vai anh một cái: "Xin lỗi, tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi, cậu không muốn nói cũng được, không sao đâu." 

Khương Hòa Tông gật đầu một cách chậm rãi, đặt đũa xuống rồi nói: "Tôi no rồi", sau đó đứng dậy đi đến quầy thu ngân.

"Cứ để tiền lên bàn rồi tự tìm tiền lẻ lấy đi nha." Giọng ông chủ Triệu vọng ra từ trong bếp. 

Khương Hòa Tông lấy ra một đồng năm tệ và hai đồng một tệ từ những tờ tiền giấy và đồng xu rải rác trên bàn, sau đó bỏ hai mươi đồng vào đống tiền lẻ trong túi. Tiếp theo, anh quay lại chào tạm biệt đám người Thẩm Bồi rồi rời đi. 

"Cậu ấy sao vậy?" Dương Hi hỏi.

"Ăn xong rồi thôi." Sài Xuyên chỉ chỉ vào bát cơm trống không.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play