Khương Hòa Tông thu hồi ánh mắt, đi tiệm mì gần đó mua mì, nhưng điện thoại bị giày vò một lúc lâu, hôm qua lại chẳng sạc được bao nhiêu, lúc này đã tắt nguồn không thể thanh toán được, cũng chẳng đem theo tiền mặt bên người, cho nên anh quay ra, nhất thời không biết phải đi đâu.
Trước giờ Khương Hòa Tông không phải là người có nội tâm phong phú, giờ đây đáy lòng lại càng trống rỗng đến đáng sợ. Anh không thích cái cảm giác buồn bã và cô đơn đột nhiên trào ra, rõ ràng anh đã quen rồi, thế mà lúc này lại trở nên mất kiểm soát.
Tự dưng nghĩ đến kí túc xá náo nhiệt.
Khương Hòa Tông sải bước về trường, đến cổng mới sực nhớ ra cuối tuần trường trung học phải làm điểm thi cho cuộc thi Tiếng Anh, đến tối mới vào được. Thế nên anh quẹo vào nhà sách bên cạnh xem lại đề thi, lúc bao tử bắt đầu đau đã hơn bảy giờ rồi.
“Không có chuyện gì lớn, bệnh bao tử tái phát thôi.” Bác sĩ vừa viết toa thuốc cho Khương Hòa Tông vừa nói: “Phải chú ý nhiều hơn, ăn cơm đúng giờ, không ăn đồ cay nóng, mấy cái này nói ra thì như tụng kinh vậy, mấy đứa cũng phiền, nhưng phương pháp là như thế, cái này chỉ có thể từ từ điều dưỡng.”
Câu nào Thẩm Bồi cũng vâng dạ, thanh toán xong thì cùng Khương Hòa Tông lên chiếc xe vừa đặt trên điện thoại. Bác tài xác nhận số đuôi điện thoại xong thì vặn to nhạc trên xe.
Thẩm Bồi vươn tay chỉnh điều hòa chỗ ghế sau, gió không còn thổi đến chân Khương Hòa Tông nữa, sau đó dựa đầu vào ghế, cười nói: “Úi chà, tôi phải đi xem thử có phải gần đây trúng tà gì không, sao hai chúng ta không bệnh thì cũng bị thương, còn liên tục không ngừng, tháng này số lần tôi đi bệnh viện khám còn nhiều hơn cả năm ngoái cộng lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT