Thật ra Khương Hoà Tông không quan tâm việc giá trị đều hay không, chỉ là có thói quen không muốn mắc nợ người khác cái gì, sống một cuộc sống minh bạch rõ ràng, điều này làm anh cảm thấy mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát. Ý tốt và tình cảm đều phải tìm kiếm sự hồi đáp, nói ra cũng được, mập mờ cũng được, anh cũng lười phân biệt, vẫn trong sạch là tốt rồi. 
Thẩm Bồi… Khương Hoà Tông theo bản năng cảm thấy cậu là một người kiên trì, kiên trì với tất cả mọi chuyện từ học tập, kiên trì niềm nở, kiên trì đi ngủ. 
Dù sao cũng chỉ có chín tệ, với tốc độ của Thẩm Bồi, chắc chỉ chưa đến hai ngày là có thể hoàn trả, Khương Hoà Tông quyết định thuận theo cậu. 
Thầy Từ chú ý đến Thẩm Bồi đang ngủ say, giọng nói chậm dần, nói nhỏ: “Thẩm Bồi, em cảm thấy thế nào?”
Thẩm Bồi vẫn ngủ say, không động đậy. 
Dương Hi nháy mắt ra hiệu với Khương Hoà Tông, dùng sắc mặt không tiếng động gào thét “Cậu mau gọi cậu ấy dậy đi! Đồ ngốc, kêu cậu ấy đừng ngủ nữa, thầy giáo đang gọi cậu ấy kìa!”
Nhưng Khương Hoà Tông luôn luôn đa nhiệm nay lại biến mất, đờ đẫn một lúc lâu cũng không cảm nhận được tầm mắt nóng rực của mọi người, cắn chặt môi cố gắng chịu đựng đau đớn từ bụng truyền đến. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play