Giang Hỏa Dục Châm Sơn ( Ngoại truyện)

Chương 4: Tiểu Giang Quý (2)


3 tháng


Tiểu Giang Quý khóc: "Biết, biết ạ."

    "Không được khóc, đi ra góc tường đứng mười lăm phút, bao giờ không khóc nữa thì tới nói chuyện với ba."

    Tiểu Giang Quý đôi mắt đỏ hoe nhìn sang Nhị thúc ở bên cạnh, Dịch Khiêm nếu không phải có Quý Thu Hàn ở chỗ này thì đã sớm vứt bỏ mấy cái nguyên tắc để ôm lấy cu cậu, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

    Tiểu Giang Quý nhìn Nhị thúc lực bất tòng tâm, bàn tay lau nước mắt, ủy khuất vô cùng: ". . . Con không muốn. . . . . ! Ba, là bọn họ khi dễ con trước, bọn họ nói con dung mạo xinh đẹp. . . . , nhưng xinh đẹp là để miêu tả con gái. . . ! Nên con mới đánh hắn . . . ."

    Tiểu Giang Quý đại khái chỉ dám ở trước mặt Quý Thu Hàn nói con không muốn, khóc đến đặc biệt thương tâm, nhưng không biết tại sao Dịch Khiêm ngồi bên cạnh nghe xong liền vô cùng buồn cười.

    Không có cách nào, mẫu thân nó chính là mỹ nhân người Châu Á, mặt mày lại càng giống Giang Trạm phiên bản thu nhỏ, chính đôi mắt màu hổ phách kia cũng không biết đã mê hoặc bao nhiêu phụ huynh giáo viên, tiểu hài tử làn da vừa trắng lại vừa mềm, bóp nhẹ một cái như có thể ra nhỏ ra sữa, giữa chân mày còn chưa có lộ ra nét nghiêm nghị, khi còn bé bị coi là  "Dung mạo xinh đẹp" cũng là không thể tránh khỏi rồi.

    Dịch Khiêm nhìn Quý Thu Hàn cùng Giang Quý ngoan ngoan đứng trước mặt anh nói điều gì đó, chờ khi cậu rửa xong trái cây bưng tới, chỉ nghe thấy Quý Thu Hàn hỏi: "Biết sai rồi thì sau này phải sửa như thế nào?"

    Tiểu Giang Quý cố gắng kìm lại nước mắt, hướng Quý Thu Hàn vươn tay ra: ". . . Biết sai rồi muốn ba ba ôm."

    Cái gì a, Dịch Khiêm phốc một tiếng bật cười: "—— Khụ khụ! Quý ca bớt giận. . . , Quý ca miếng ăn trái cây. . . ."

    Quý Thu Hàn vẻ mặt hờ hững, cũng không ôm nó, để cho tiểu Giang Quý đứng ở đằng kia: "Nghĩ kỹ lại nói sửa như thế nào."

    Tiểu Giang Quý thấy ý đồ nũng nịu lừa gạt cho qua quá vô vọng, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất hướng ba ba nói sau này muốn cùng các bạn giảng đạo lý, đoàn kết với các bạn, không đánh nhau với các bạn nhỏ thấp bé hơn mình.
    Nói xong những thứ này, tiểu Giang Quý nước mắt cũng khóc xong hết rồi, thấy Quý Thu Hàn vẫn như cũ ngồi đó, ba của nó so minh tinh trên TV đều đẹp mắt hơn.

      Cái miệng nhỏ bẹp một cái lại vươn tay ra , ". . . . . , Con biết sai rồi, ba ba ôm."

    Dịch Khiêm trong lòng tự nhủ tiểu tử này rốt cuộc là học theo ai mà biết cách làm nũng như thế, đã nhìn thấy Quý Thu Hàn đưa tay đem tiểu hài tử ôm lên.

    Quý Thu Hàn cũng không có dỗ, anh cả người vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng là để cho tiểu thiên sứ nhỏ xinh đẹp an tĩnh nằm trong ngực anh, giống như một cái bánh bánh dẻo mềm mại, làm cho bầu không khí trở nên nhu hòa dị thường.

    Quý Thu Hàn ôm cậu bé, cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh tin tức.

    Tiểu Giang Quý được ôm ba cuối cùng cũng thỏa mãn, vòng tay qua cổ Quý Thu Hàn ghé vào trong ngực anh, cũng không khóc nữa, chỉ thỉnh thoảng nấc lên một cái, muốn Quý Thu Hàn lấy khăn giấy.

    Quý Thu Hàn đưa cho cậu bé hai tờ, tiểu Giang Quý đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lau sạch, nâng cằm nhỏ lên: ". . . Sạch sẽ, ba hôn hôn."

    ". . ."

    Dịch Khiêm thán phục, tiểu tử này có phải là lén đi học lớp đào tạo cách làm nũng rồi hay không? ! Nghĩ lại, vậy mà cảm thấy cũng bình thường không hổ là gen của anh hắn, thích dính lấy Quý ca y như nhau.

    Quý Thu Hàn quả thực đối với phiên bản thu nhỏ này của Giang Trạm thật là không có cách nào chống đỡ được.

    Anh hôn một cái lên má tiểu Giang Quý, tiểu Giang Quý cũng vui vẻ hôn lại má Quý Thu Hàn , sau đó cúi đầu nằm ở trong ngực anh, không để cho chân nhỏ của mình giẫm lên Quý Thu Hàn, tự mình chơi đùa với mấy họa tiết trên ghế sofa.
    Dịch Khiêm nhìn tiểu Giang Quý không muốn buông tay dáng vẻ, liền muốn trêu trọc cậu bé, cậu biết gần đây Giang Quý đang cùng Quý Thu Hàn học đánh cờ, dang tay muốn ôm cậu bé: "Đừng khóc, tới đây cho Nhị thúc ôm một cái, có muốn hay không cùng Nhị thúc đi đánh cờ?"

    Tiểu Giang Quý hiển nhiên là một tiểu gia hỏa thích mang thù, lúc này thật vất vả lắm mới được ba ba ôm.

    "Không muốn, Nhị thúc là cái người chơi cờ dở tệ."

    Dịch Khiêm dang tay hóa đá ở giữa không trung, thế mà cậu lại bị một đứa trẻ ba tuổi rưỡi khinh bỉ tài đánh cờ . . . ! Nhìn lại hướng Quý Thu Hàn ý cười rõ ràng trong ánh mắt, . . . . Thật sự là tức chết, tiểu tử thúi này! Chờ cha ngươi trở về thu thập ngươi!

    Còn đối với Giang Trạm, tựa hồ chuyện Giang Quý ra đời cũng không có mang đến cho hắn bao nhiêu kích động, có lẽ là do trong máu di truyền Giang Viêm tính lạnh nhạt, chỉ cần nhìn hắn năm đó quyết định một cái liền đem em trai ruột thịt Giang Châu đưa đến Anh quốc thì biết.

    Cho dù vào năm đó chính bản thân hắn, hắn cùng Giang Viêm tình cảm cha con cũng cực kỳ lạnh nhạt, giữa bọn họ càng nhiều hơn là tôn kính cùng phục tùng, còn có ý định một ngày nào đó sẽ vượt qua được phụ thân của mình. 
    Cùng với sự lớn lên từng ngày của Giang Quý, Quý Thu Hàn mấy năm này cũng dần phát hiện, ở Giang Trạm trên người cũng không có một chút bóng dáng người làm cha đủ tiêu chuẩn, Dịch Khiêm khi mang đến bên người hắn cũng đã được sáu tuổi, hắn cũng không cần đi chiếu cố một đứa trẻ mới biết nói như vậy.

    Đôi khi, Quý Thu Hàn cũng cảm thấy làm thế nào để thay đổi hình thức sống chung kỳ lạ của hai cha con Giang Trạm và Giang Quý, thậm chí còn khiến người ta đau đầu hơn việc nuôi dưỡng một mình Giang Quý.  

Mãi sau có một ngày, khi Giang Quý được bốn tuổi rưỡi, Giang Trạm từ Châu Âu trở về, Quý Thu Hàn bởi vì trường học khai giảng nên về nhà muộn, về đến nhà liền nghe người hầu lo lắng nói cửa thư phòng của thiếu gia đóng không kỹ, tiểu thiếu gia không để ý liền tiến vào, đem màu vẽ toàn bộ lên tài liệu của công ty thiếu gia, bây giờ không biết phải làm sao mới tốt.

    Quý Thu Hàn nghe vậy liền vội vàng lên lầu.

    Anh biết, Giang Trạm đối với Giang Quý, không phải vẫn đề chỉ là thiếu một chút kiên nhẫn. 
    Giang Quý lúc hai tuổi từng bị sốt cao một trận, lúc ấy ở bệnh viện hơn nửa tháng, trẻ nhỏ phát sốt thì rất nguy hiểm. Lúc đó Giang Vãn cùng Giang Châu đều từ Anh quốc chạy về trong đêm, Giang Vãn ở trong phòng bệnh khóc cả một đêm.

    Nhưng nhìn Giang Trạm ý tứ, không biết có phải hay không là ảo giác của Quý Thu Hàn, Giang Trạm lo lắng là thật, nhưng trong lòng anh mơ hồ cảm thấy nếu như lúc đó Giang Quý thật sự xảy ra chuyện, khả năng ở trong mắt Giang Trạm liền bị coi như một sản phẩm thất bại, hắn sẽ còn có nhiều Giang Quý nữa.
    Chuyện này khiến cho Quý Thu Hàn lo sợ, thật may Giang Quý đã bình an vượt qua, về sau khỏe mạnh lớn lên, thậm chí thật sớm liền bộc lộ ra sự thông minh hơn người, anh cũng có ý cho Giang Quý càng nhiều cảm giác an toàn cùng tình yêu thương.

    Quý Thu Hàn vội vã chạy lên lầu, Giang Trạm gần đây bởi vì công việc ở Châu Âu đã tích không ít hỏa khí, Quý Thu Hàn sợ Giang Quý chọc giận Giang Trạm.

    Đến cửa thư phòng, cửa phòng không đóng kín, bên trong cũng không cái thanh âm khiến cho người ta lo lắng.

    Quý Thu Hàn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đã nhìn thấy trước bàn đọc sách, tiểu Giang Quý bị Giang Trạm ôm vào trong ngực, đang ngồi ở trên đùi Giang Trạm.

    Huyết mạch tương liên là một loại quan hệ rất kỳ diệu, mang đến sự thân cận không thể chối từ. Tiểu Giang Quý đối với người cha thường xuyên vắng mặt này cũng không có bao nhiêu xa lạ, cậu bé ngửa mặt lên cùng với gương mặt nhỏ xinh rất giống Giang Trạm, bàn tay nhỏ bé cầm bút máy của Giang Trạm viết chữ.

    "Hai chữ này là ba ba dạy con."

    " Ừm, viết không tệ."

    "Cha, hôm nay ở tiết ngoại Gia Gia nói bà nội của bạn ý sẽ làm sủi cảo cho bạn ý, tại sao con cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua bà nội?"

    Quý Thu Hàn đứng ở cửa trong lòng kinh sợ, Cố Mạn Mạn vẫn luôn là cấm kị đối với Giang Trạm.

    Giang Trạm nhìn tiểu hài tử trong ngực, đôi mắt màu hổ phách của cậu cùng hắn giống nhau như đúc, trong lòng không biết thế nào lại nổi lên một cỗ cảm giác kỳ dị: "Bởi vì bà nội đã đi đến một chỗ rất xa, chúng ta không đem bà gọi trở về được."

    "Nơi đó có đẹp không? Có cá nhỏ sao?"

    "Đẹp."

    Tiểu Giang Quý cười, dùng giọng điệu trẻ con nghiêm túc nói: "Vậy ngày mai con có thể đem Lilith đưa cho bà nội sao? Nó là tiểu đồng bọn con yêu mến nhất, nó có thể bồi bà nội, khiến bà nội vui vẻ."

    Lilith là một chú cá heo nhỏ hoạt bát đáng yêu mà Giang Vãn đã tặng cho cậu vào sinh nhật năm ngoái, Giang Quý đặc biệt thích nó, liền để nuôi ở thủy cung tại Luân Đôn.

    "Có thể."

    Một đôi cha con cứ như vậy ở trong thư phòng, Giang Trạm không phải người nói nhiều, hai người đã viết chữ được một lúc, những tài liệu bị vẽ linh tinh đã xếp ở một bên.
    Quý Thu Hàn nhẹ nhàng đóng cửa lại, thẳng đến khi bữa tối được làm xong mới lên gọi bọn họ xuống. Giang Quý vừa nhìn thấy anh, ánh mắt liền sáng lên, lập tức từ trên đùi Giang Trạm nhảy xuống chạy tới.

    "Ba!"

    "Cha nói năm sau có thể mang con đi trượt tuyết!"

    " Được, " Quý Thu Hàn cùng Giang Trạm nói: "Ở trên máy bay đã ăn chưa? Xuống uống chút canh?"

    Giang Trạm đi tới, cau mày nhìn Giang Quý ôm chặt đùi Quý Thu Hàn : "Nó vẫn luôn ôm em như thế này sao?"

    Quý Thu Hàn: ". . . Anh ngay cả giấm của con trai cũng muốn ăn?"

    Giang Quý tựa hồ nhận ra được tâm tình của cha hôm nay không tệ, cậu bé nhẹ nhàng nắm tay Giang Trạm, sau đó lại nắm lấy tay Quý Thu Hàn, giống như những bức tranh trong sách vẽ vậy, cậu cảm thấy mình chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới!

    Giang Trạm nói: "Giang Quý, ngươi đã trưởng thành, không thể tùy tiện ôm ba ngươi."

    Tiểu Giang Quý bất ngờ bị tạt cho một gáo nước lạnh, ngửa cái đầu nhỏ lên mong đợi hỏi: "Cha, vậy ai hôn chúc ngủ ngon đây?"

    Giang Trạm nhăn mày sâu hơn: "Ngươi lớn như vậy còn phải hôn chúc ngủ ngon mới có thể ngủ?"

    Quý Thu Hàn khóe mắt giật giật nhìn 'Đã lớn như vậy ' tiểu Giang Quý còn chưa ôm tới bắp đùi Giang Trạm.

    "Giang Trạm. . . , nó mới bốn tuổi, anh muốn nó bây giờ phải vào công ty giúp anh làm kế hoạch sao?"

    Giang Trạm nhìn Giang Quý ở giữa hai người, dứt khoát liền đem nó ôm lên, xuống lầu: " Chừng hai năm nữa liền mời cho nó mấy lão sư, đến lúc đó anh cam đoan, hai năm này nhất định khiến nó nhớ nhất, cũng là thời điểm nó thoải mái nhất."

    Tiểu Giang Quý hoàn toàn không biết tương lai sẽ phải trải qua nhiều loại tra tấn như thế nào, cậu ngoan ngoãn nằm ở trong ngực Giang Trạm, ô ô ô, muốn ba ôm. . . ! Nhưng là uy nghiêm của cha không thể khiêu chiến, hôn ngủ ngon cũng mất luôn rồi.

    Ô, hạnh phúc a, quá khó khăn a.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play