Giang Hỏa Dục Châm Sơn ( Ngoại truyện)

Chương 3: Tiểu Giang Quý (1)


3 tháng


Rất nhanh, thời điểm tuyết rơi cũng là lúc nhà họ Giang nghênh đón tiểu thiếu gia Giang gia trào đời.

        Vị tiểu thiếu gia này vừa ra đời liền định trước đã đứng ở đỉnh kim tự tháp, sinh ra tại bệnh viện tư nhân cao cấp ở Anh của Ngụy Khải, khi Giang Vãn ôm cậu bé ra ngoài, cậu bé được bọc trong một chiếc chăn nhỏ làm từ sợi bông tự nhiên, nổi tiếng với sự mềm mại và chất lượng, là sản phẩm xa xỉ hàng đầu trong các thương hiệu dành cho trẻ em.

        Tên của đứa trẻ đã được định trước từ lúc chưa ra đời, vì đã biết giới tính của đứa trẻ là bé trai, nên Quý Thu Hàn đã phải dành hai tháng để lật từ điển tỉ mỉ lựa ra mấy chữ để cùng Giang Trạm chọn, ai biết Giang Trạm lại nói: "Liền gọi là Giang Quý đi."

        Quý Thu Hàn cạn lời, Giang Trạm nói: "Vừa nghe liền biết là con trai chúng ta."

        Thông qua Dịch Khiêm cùng Giang Vãn toàn phiếu thông qua, tên của vị tiểu thiếu gia ngậm thìa vàng chưa ra đời này liền được quyết định xong. Liên tiếp mấy ngày Quý Thu Hàn đều cảm thấy cái tên Nhị Hoa thuận mắt hơn nhiều, thật không thể trách Dịch Khiêm, có thể cũng là bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh.

        Tiểu Giang Quý được một tháng tuổi liền đưa về nước, ở tại nhà chính đã sớm chuẩn bị phòng trẻ sơ sinh, sát vách chính là đoàn đội chuyên nghiệp để nuôi dưỡng trẻ, những việc làm luống cuống tay chân như nửa đêm bú sữa hay thay tã cho trẻ đều cách hai người mới là ba này hết sức xa xôi, thật giống như chỉ cần vào ban ngày sang xem tiểu bảo bối thơm mát phấn nộn này một chút, ôm thử một chút là được.

        Tiểu Giang Quý lúc bốn năm tháng tuổi liền rút đi hoàn toàn dáng vẻ khỉ nhỏ lúc mới sinh biến thành một em bé phấn điêu ngọc trác, nhất là đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách giống Giang Trạm như đúc, thật là so với các tiều hài tử trên tạp chí còn xinh đẹp hơn.

        Sau yến tiệc một trăm ngày của Giang Quý, vợ chồng Giang Vãn Ngụy Khải mang theo Giang Châu cùng nhau từ Anh quốc tới, vào buổi chiều xuân ấm áp tại Giang trạch cả nhà cùng nhau ngồi ở đình viện gần hồ Dục Tú thoải mái ăn bánh uống trà.

        Trên bãi cỏ được trải một tầng lại một tầng các tấm thảm nhỏ, tiểu Giang Quý gần đây đang tập bò, nghe người chăm trẻ nói tiểu thiếu gia thi thoảng có thể bò lên, thật sự là tuổi còn nhỏ mà thông minh cực kỳ, rất ít gặp đứa trẻ nào vừa mới năm tháng đã biết bò như thế.

        Giang Vãn trêu chọc nửa ngày, tiểu Giang Quý liền ngồi ở trên thảm y a y ô tự chơi đồ chơi nhỏ của mình, một chút cũng không muốn hùa theo bầu không khí "Chứng minh" một chút ý tứ, Giang Vãn cảm thấy tiểu bảo bối có phải hay không đói bụng, bảo Giang Trạm đi đem bình sữa cầm tới.

        "Dịch Khiêm, ngươi đi đi."

        Dịch Khiêm ít ngày trước để cho Giang Trạm bởi vì chuyện công ty ở Châu Âu phê bình một trận, lúc này có Giang Vãn ở, liền hướng Giang Vãn phía sau di chuyển: ". . .. Anh, thời gian nghỉ ngơi không nói cấp trên cấp dưới, đại tỷ nói để cho người nào đi thì người đó đi."

        Giang Trạm nhìn trên thảm tiểu tử này một mình chơi đùa quên cả trời đất, một chút cũng không có nâng cái mông lên biểu diễn cho hắn xem một chút ý tứ, vừa mới đứng dậy, liền nghe Giang Vãn kêu lên: "Bò rồi bò rồi!"

        Giang Trạm vừa quay đầu lại.

        Tiểu Giang Quý liền đặt mông ngồi xuống, y a y ô nhặt lấy con vịt nhỏ bên cạnh lên.

        Giang Vãn: ". . . . Khả năng vừa rồi liền cái kia một chút, ngươi nhanh lên đi, không căn được nhiệt độ thì để cho người hầu giúp ngươi."

        Giang Trạm chuẩn bị đi.

        " Anh, ! Mau nhìn, lại bò rồi!"

        Giang Trạm vừa quay đầu lại.

        Đã nhìn thấy Giang Quý tiểu tử kia dịch về trước hai tấc, bất quá cái mông nhỏ vẫn là vững vàng đặt ở trên thảm, hi hi ha ha muốn tìm Quý Thu Hàn ôm một cái.

        Dịch Khiêm lúng túng ho khan một tiếng: ". . . , Khụ, anh, anh quay đầu quá muộn. . . , tiểu bảo bảo mệt mỏi."

        Giang Trạm bị chọc tức, vừa mới bước được hai bước, liền nghe thấy Quý Thu Hàn nói:

        "Giang Trạm, bò."

        Giang Trạm lần nữa quay đầu, đã nhìn thấy tiểu Giang Quý lại đặt cái mông nhỏ ngồi xuống, mặt đầy vô tội chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, muốn đem vịt con nhỏ đáng yêu vào miệng ăn.

        Giang Trạm giận không chỗ phát tiết, xách tiểu Giang Quý lên bỏ về điểm xuất phát ban đầu: "Không muốn cho cha ngươi nhìn có phải hay không? Bò!"

        Tiểu Giang Quý được bay lên không trung rồi bị thả xuống, đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách liền rưng rưng nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, ô ô oa oa khóc lên.

        ". . . . . Đừng khóc đừng khóc, tiểu bảo bối của ta, bác ôm bác ôm, bác hôn hôn."

        Giang Vãn lập tức đau lòng đem tiểu Giang Quý từ thảm ôm lên, vừa ôm vừa hôn dỗ một hồi lâu, tiểu Giang Quý đáng thương khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, khóc ủy khuất vô cùng , nửa ngày cũng không thấy tốt lên.

        Giang Vãn ở trên vai Giang Trạm đập mấy quyền: " Bác đánh ba ba cho ngươi, ai bảo hắn hung dữ với chúng ta! Đừng khóc đừng khóc, không thèm chấp cha ngươi!"

        Giang Trạm lập tức đanh mặt lại, tiểu tử này kiếm chuyện với hắn đúng không? Giang Châu nén cười, Dịch Khiêm ở bên cạnh cũng sắp cười lăn lội, Quý Thu Hàn cũng không nhịn được nhếch khóe miệng.

        Về sau khi Giang Quý lớn thêm một chút, đến lượt bị Giang Trạm đánh đến nỗi phải nằm bò trên đất, liền vô cùng hoài niệm khi còn nhỏ, hơn nữa vô cùng căm hận chính mình vì sao lúc đó không nhân cơ hội báo thù nhiều hơn một chút.

        Khi Tiểu Giang Quý được hai ba tuổi, chi nhánh Lập Giang ở Châu Âu đang đúng vào thời kì quan trọng để khai phá thị trường nước ngoài, Giang Trạm trong vòng nửa năm thì có đến hai ba tháng là không ở trong nước, trẻ nhỏ lớn nhanh, lúc trở về Giang Quý không phải chỉ cao một chút mà đã biết nói chuyện rồi, đã thay đổi rất nhiều.

        Ngược lại là Quý Thu Hàn, anh ở trường đại học dạy học, so với lúc làm cảnh sát có nhiều thời gian hơn, anh lấy ra rất nhiều thời gian để bầu bạn với Giang Quý, sau cai sữa anh chỉ để lại một người để trông nom Giang Quý, còn dư lại thời gian cơ hồ đều là anh dạy dỗ và chăm nom, mấy năm đầu của trẻ nhỏ là thời điểm cần bận tâm nhất, các sinh viên đều có thể nhìn thấy trên bàn làm việc của Quý Thu Hàn có mấy cuốn sách cả trong và ngoài nước về nuôi dạy trẻ.

        Quý Thu Hàn xem không ít sách về tâm lý học trẻ em, buổi tối cũng sẽ đọc cho Giang Quý nghe chuyện xưa trước khi ngủ, cùng với Giang Trạm, tạo cho Giang Quý cảm giác an toàn đối với gia đình.

        Quý Thu Hàn không phải là người có nhiều kiên nhẫn, lúc trước dưới tay anh bọn Thanh Bình đều bị tính tình của Quý đội hù đến suýt chút nữa tắc nghẽn cơ tim. Nhưng là đối với tiểu Giang Quý, Quý Thu Hàn cơ hồ lấy ra tất cả kiên nhẫn, mặc dù tính tình của anh không làm được như một số cha mẹ khác như sẽ đem tiểu hài tử ôm vào trong lòng dỗ kêu bảo bối, nhưng là anh sẽ cùng hài tử nói chuyện, kiên nhẫn lắng nghe, cùng tiểu Giang Quý giao lưu, dẫn dắt, bày tỏ cách nhìn sự vật sự việc .

        Anh vẫn đang học cách như thế nào làm một người cha tốt, khi Giang Quý ba tuổi, cơ hồ tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, vị tiểu thiếu gia này càng ngày càng ỷ lại vào Quý Thu Hàn.

        Dịch Khiêm hai năm này cũng toàn bận bịu ở công ty chi nhánh tại Châu Âu, loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, Hướng Nam cùng Phương Bắc liền bị cậu cho lưu lại Giang trạch làm hộ vệ cho Quý Thu Hàn.

        Dịch Khiêm có lần trở về, vừa vặn gặp phải tiểu Giang Quý từ nhà trẻ tan học, không biết có chuyện gì lại đang khóc.

        Một tiểu thiên sứ phấn điêu ngọc trác, mặc bộ đồng phục phong cách Anh được cắt may tinh xảo, quần đùi nhỏ vớ trắng, khóc đến độ khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên, cho dù ai nhìn cũng hận không thể ôm vào lòng dỗ một chút.

        Quý Thu Hàn ngồi ở trên ghế salon, anh mấy năm trôi qua tựa hồ không có chút nào biến hóa, mặt mũi vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt lúc không cười vẫn khiến cho người ta cảm thấy có mấy phần nghiêm túc lạnh lẽo, trên mặt cơ hồ không thấy được một chút tỳ vết nào.

        "Ở nhà trẻ khi dễ bạn nhỏ khác, có biết lỗi hay chưa ?"


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play