Vụ án thứ 2: Ba mươi phút biến mất.

Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết người phía sau là ai!

“Sao cậu lại đến đây?” Trong bóng tối, giọng nói nam trung có từ tính vang lên.

“Câu này tôi hỏi mới đúng.”

Tư Đồ mỉm cười.

“Dù sao cậu cũng là cảnh sát, bị phát hiện sẽ rất phiền phức.”

“Bây giờ không phải lúc viện cớ, đi bắt trộm! Tên chết tiệt, anh định ôm tôi tới chừng nào, bỏ cái móng chó anh ra!”

Tư Đồ ngoan ngoãn thả tay, từ cửa sổ lâu lâu sẽ có ánh sáng rọi vào, khiến cho Lâm Diêu không thể không nhìn thấy biểu tình tràn đầy sủng nịch của ai kia, Lâm Diêu hung ác trừng mắt.

“Sao anh không chết chìm trong ôn nhu luôn đi?” Lâm Diêu không nhìn Tư Đồ, vừa châm chọc vừa bắt đầu làm việc.

“Tức giận?” Tư Đồ mặt dày lại gần, xem hắn như đang đi hẹn hò.

“Cút qua bên kia!” Lâm Diêu hung hăng đạp Tư Đồ dính sát vào mình, tiện tay mở ngăn kéo.

“Không có gì đâu.

Thứ quan trọng ở bên này.” Tư Đồ bị Lâm Diêu đá một cái, thiếu chút nữa bay luôn vào tường, hắn xoa xoa chỗ đau, tay chỉ ngăn tủ dưới người.

Lâm Diêu dùng ánh mắt muốn giết người liếc Tư Đồ lần thứ n, nhìn ngăn tủ theo tay hắn chỉ.

“Tủ này bị khóa, bên trong chắc phải có gì đó.” Tư Đồ nói.

Hai người nhìn nhau, Tư Đồ mỉm cười, dùng vật trong tay cạy mấy cái liền mở được, lấy laptop bên trong ra.

Sau khi mở máy, bọn họ phát hiện, cần nhập mật khẩu.

Thế rồi hai người lại nhìn nhau.

Cuối cùng người kia vẫn đầu hàng.

“Cậu có trừng mắt nhìn tôi cũng vậy, tôi không giỏi vi tính.” Tư Đồ thẳng thắn đáp.

“Hắc, cuối cùng anh cũng nhận ra bản chất của mình.” Lâm Diêu châm chọc.

Vậy thì mời cậu ra tay.” Tư Đồ thân sĩ kéo cái ghế lại cho hắn.

“Tôi không biết.

Ngoại trừ đánh máy và bảo tồn văn bản, tôi không biết làm gì hết.” Lâm Diêu vẫn giữ thái độ bình thường, đương nhiên, bên trong không có gì là hổ thẹn, vô cùng cao cao tại thượng.

Không biết làm mà còn đi quở trách người khác? Tư Đồ thấy buồn cười.

Tuy hai người đều thuộc dạng ngu vi tính, nhưng điều tra vẫn phải tiếp tục.

Vì vậy, Tư Đồ chỉ có thể lấy mang đi.

Tư Đồ cởi balo sau lưng, mở dây kéo bỏ vào, thử một lần nhưng không nhét vừa.

Có thể bên trong để quá nhiều đồ, Tư Đồ phải lấy đồ bên trong ra sắp xếp lại.

Lâm Diêu đứng bên cạnh cảm giác bọn họ như đang đi dã ngoại, căn bản không có cảm giác căng thẳng vì xâm nhập phi pháp.

Cảm giác này có chút kì lạ, hắn hoàn toàn không nghĩ ra nó từ đâu mà đến, phía sau có một cơn gió lạ thổi qua.

Thân thể lập tức phản ứng nhưng vẫn bị trúng một quyền.

Một tay che ngực, một tay đánh trả.

Tư Đồ cũng sớm chạy qua chỗ Lâm Diêu, không nói lời nào, kéo Lâm Diêu qua một bên.

Lâm Diêu nhìn Tư Đồ và người một người mặc đồ đen đánh nhau, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn thấy, hắn mới hiểu ra, lúc trước Tư Đồ đánh với hắn, căn bản không dùng đến nửa thực lực.

Hai người trước mặt chưa phân biệt được cao thấp, người áo đen cũng cao cỡ Tư Đồ, gầy hơn một chút, đội mũi che mặt, ngay cả ánh mắt cũng không thấy.

Mồ hôi lạnh chảy xuống, Lâm Diêu vẫn không rút súng, hắn tin tưởng Tư Đồ chắc chắn không thua.

Nhưng mà Tư Đồ cũng không thắng! Hai người đá nhau ra xa một cái, đều bất động.

Tư Đồ nhíu chặt mày nhìn người trước mặt, sau đó mỉm cười đã hiểu.

Người nọ cũng chậm rãi đứng dậy, dù mũ che mặt nhưng vẫn biết đối phương đang nhìn mình chằm chằm.

Tư Đồ vẫn nhìn hắn, gần như cùng công kích, khác một cái, người kia cầm dây cước, sợi dây màu bạc như phảng phất sinh mạng, tốc độ khó có thể hình dung phóng tới cổ Tư Đồ.

Tư Đồ lắc người tránh thoát, ống đựng bút làm bằng thép phía sau bị chẻ làm hai.

Tư Đồ nhìn ống đựng bút thở một hơi, Lâm Diêu đứng bên cạnh kinh ngạc, nhìn Tư Đồ cởi dây nịt ra, vung một phát, bện vào dây cước.

Dây cước có thể chẻ đôi ống đựng bút lại không thể thoát khỏi dây nịt trông có vẻ bình thường của Tư Đồ, dây nịt của người này làm bằng chất liệu gì? Lát nữa nhất định phải hỏi!

Tư Đồ và người áo đen giằng co hồi lâu, không ai liều lĩnh đổi sang cận chiến, thời gian như dừng lại.

Lâm Diêu lo lắng có nên rút súng ra đe dọa hay không.

Ngay thời khắc hắn do dự, hai người lại bắt đầu đọ sức.

Đáng tiếc, ngay lúc đó, dây nịt và dây cước đánh vào cửa thủy tinh, tiếng vỡ vụn vang khắp tòa nhà.

Tư Đồ bất mãn “Xí” một tiếng, ngay phút Tư Đồ thất thần, người áo đen dùng dây cước quấn lấy laptop trên bàn, tạo thành vòng cung trên không.

Lâm Diêu thấy laptop sắp sửa bị cướp đi, má, sao mình không ôm laptop bên người chứ! Vừa định rút súng, Tư Đồ đã nói, “Không được!” kéo tay hắn bỏ chạy.

Mà người áo đen kia đã nhảy ra ngoài bằng đường cửa sổ.

“Ở đây là lầu bảy, bộ hắn muốn chết hả?” Lâm Diêu vừa chạy vừa xoay đầu nhìn.

“Cậu phải lo cho chúng ta chứ.

Bảo vệ lên bây giờ.

Qua đây!”

Tư Đồ kéo Lâm Diêu vào trong, Lâm Diêu bất mãn hỏi.

“Đây là nhà vệ sinh nữ, anh không thể tìm chỗ nào khác sao?”

“Chịu khó đi, cậu tưởng giờ mình là tổng thống muốn chọn là chọn được hả.

Qua đây.” Tư Đồ mở phòng chứa đồ của WC, ôm cây lau nhà, thùng nước, giẻ lau vào ngực, ý bảo Lâm Diêu trốn bên trong.

Lâm Diêu bất đắc dĩ lách người vào, Tư Đồ cũng leo vào theo, thả lại đống đồ, đóng cửa lại.

Bọn họ vừa núp kỹ, chợt nghe tiếng thang máy mở ra, sau đó có tiếng bước chân, ít nhất là sáu người, la hét ầm ĩ bắt đầu lục soát.

Trong không gian tối om nhỏ hẹp, giơ tay lên cũng không thấy năm ngón, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở phì phò của Lâm Diêu và hơi ấm của hai người.

Lâm Diêu còn đang suy nghĩ người áo đen kia là ai? Hắn và bọn họ tìm thứ giống nhau? Thứ đó có phải nằm trong laptop không?

A? Sao lại… tên khốn kiếp này!

Trong bóng tối, chúng ta có một cuộc đối thoại thế này.

“Tư Đồ, anh…!”

“Đừng vậy mà, chặt quá.”

“Câm miệng! Tôi cũng phải chịu đựng đây!”

“Nhưng mà cậu ở phía trước rộng hơn, sắp đứt rồi.”

“Tôi không kiểm soát được.”

“Tôi thấy cậu hưởng thụ lắm mà.”

“Chết tiệt, không được nhúc nhích!”

“Tôi cũng đâu kiểm soát được.

Không được, chặt quá, đổi tư thế đi, cậu xoay chỗ khác đi.”

“Tôi mà xoay được là…”

“Xuỵt, có người!”

“A, ngu ngốc, anh dám nhúc nhích!”

Bảo vệ kiểm tra nhà vệ sinh, cũng không phát hiện trong phòng chứa đồ có người, chờ bảo vệ đi rồi, âm thanh nho nhỏ từ bên trong phát ra.

“Tư Đồ, cái tên chết tiệt này, thiếu chút nữa đẩy tôi ra ngoài!”

“Tại cậu bóp cổ tôi, tưởng là đứt luôn rồi!”

“Ai bảo anh đột nhiên ôm tôi, ăn no rửng mỡ?”

“Vậy cậu cũng nhẹ tay thôi! Sẽ chết người đó.”

“Không thể, tô không khống chế được muốn giết anh.

Anh định trốn tới bao giờ, đi ra!”

Bọn họ ra khỏi nhà vệ sinh, tránh được camera và bảo vệ, chạy xuống lầu đi ra bằng đường ban đầu.

Ở nhà Lâm Diêu, Tư Đồ đặt balo xuống đất, chạy vào nhà vệ sinh, Lâm Diêu mới phát hiện ra, trên cánh tay hắn có một vết thương dài.

Có lẽ lúc đấu với người áo đen kia thì bị thương, lời mắng chửi để bên miệng, nhưng nửa chữ cũng không nói được.

Tư Đồ rửa sạch vết thương, bước ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Lâm Diêu cầm hộp y tế ngồi trên sô pha chờ.

Hắn cười cười bước tới.

Lâm Diêu rất không tình nguyện xử lý vết thương cho Tư Đồ, người đối diện không lo nhìn vết thương mà cứ lo nhìn hắn cười hì hì, Lâm Diêu đỏ mặt.

“Anh mà còn nhìn nữa tôi móc mắt anh ra!”

“Qua đây, để anh xem vết thương ở ngực.” Nói xong, Tư Đồ kéo áo Lâm Diêu.

Ba một tiếng! Tay Tư Đồ bị đánh một cái.

“Tôi không sao.” Lâm Diêu đóng hộp lại, đang định đứng dậy đi, Tư Đồ lại nắm chặt tay hắn.

“Lực tên kia thế nào sao tôi không biết được, đừng ỷ mình mạnh, để lâu sẽ không tốt.

Nghe lời đi, làm xong anh mua kẹo cho ăn ha.”

“Anh muốn ăn đòn…”

Lâm Diêu giơ chân đá lại bị Tư Đồ nắm lấy kéo cả người vào lòng, không đợi Lâm Diêu tức giận đã buồn rầu nói, “Tôi biết cậu vẫn còn giận, chuyện hồi chiều là tôi sai, cậu giận cũng được, phát hỏa cũng được, nhưng không được bỏ mặc thân thể của mình, vụ án còn chưa kết thúc, cậu cũng đâu muốn mang vết thương đi làm?”

Khốn kiếp, bây giờ nói nhẹ nhàng như vậy là có ý gì? Lâm Diêu hắn cũng đâu phải loại người hẹp hòi, với lại hắn tức giận có liên quan gì tới tên chết tiệt này.

Bớt chảnh chọe đi!

Không biết Lâm Diêu nghĩ gì, hắn không được tự nhiên đẩy Tư Đồ ra, ngồi xuống, cởi áo khoác, cởi mấy nút áo sơmi, thân thể hơi gầy nhưng vóc dáng khỏe đẹp làm cho Tư Đồ không thể dời mắt.

Nhìn vết bầm ở ngực phải, Tư Đồ nhíu mày, ấn tay lên.

Lâm Diêu quật cường không phát ra tiếng kêu, Tư Đồ đau lòng nhìn hắn.

“Đau lắm không?”

“Không đau.”

“Kiên nhẫn một chút, phải đánh tan máu bầm… Đau thì cứ la lên.” Nói xong, Tư Đồ lấy một lọ thuốc không có nhãn hiệu trong balo, đổ ra chút nước, Lâm Diêu liền ngửi thấy mùi thuốc Đông y.

“Chai thuốc đó của anh là của hiệu nào? Đừng có cho tôi dùng đồ lung tung.”

“Cậu tưởng tôi là lang băm? Thuốc này là bạn tôi cho, trị vết bầm rất hiệu quả.” Tay Tư Đồ chỉ còn cách vài cm, hắn đột nhiên dừng lại, nâng mắt nhìn Lâm Diêu, “Nói trước, không được đánh người!”

“Sao anh lại phiền phức như vậy! Làm mau đi!”

Dùng bàn tay to mang thuốc ấn lên vết thương của Lâm Diêu, cứ như vậy xoa mạnh…

Một lát sau…

Tư Đồ ôm đầu bị đánh tới đáng thương, hỏi Lâm Diêu thấy sao rồi.

Lâm Diêu đổ mồ hôi lạnh, ai ngờ Tư Đồ đó lại dùng sức như vậy! Thiếu chút nữa làm hắn hô dừng! Cũng may có người để đánh hả giận.

Nói thật, chỗ vết bầm nóng hừng hực đã dễ chịu hơn, cũng không đau nữa, không biết có phải do tay nghề Tư Đồ tốt, hay là do tác dụng thuốc, nói chung, Lâm Diêu khá hài lòng với kết quả.

Dọn đồ vào balo, Tư Đồ định đi, Lâm Diêu không biết có phải mình bị nóng đầu rồi không, hắn nói.

“Lăn vào phòng cho khách ngủ đi!”

Tư Đồ xoay đầu lại nhìn cái người không được tự nhiên kia, mỉm cười thả balo xuống, thân thể cao to nhào tới ôm Lâm Diêu chưa kịp chuẩn bị.

Bị đạp một cái! Cú đá này trả thù cho nửa năm.

Tư Đồ ngồi chồm hổm nhìn Lâm Diêu đi vào nhà tắm.

Trời sắp sáng, Lâm Diêu nằm trên giường thật lâu cũng không ngủ được, vất vả lắm mới lim dim, chợt nghe tiếng mở cửa phòng bên kia, trong lòng nghĩ, Tư Đồ kia làm gì vào giờ này?

Đầu óc hỗn loạn còn đang lựa chọn xem ngủ tiếp hay suy nghĩ, thì cửa phòng mở ra.

Lòng biết có người vào, vừa lúc thân thể không có lực, mệt nhọc tích lũy trong thời gian dài cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Hắn có thể cảm nhận có người tới gần, chỗ bên cạnh trũng xuống, sau đó có một độ ấm sờ lên mặt, từ từ kéo xuống cổ, bên tai có gì đó ngứa ngứa.

Dù thân thể mệt cỡ nào cũng không thể để tên khốn kiếp kia nhìn mình như vậy… Lâm Diêu cắn răng, mở mắt ra.

“Con mẹ nó anh…”

Ánh sáng nổi bật trong bóng tối, vẻ mặt Tư Đồ nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng không phải nhìn hắn, vậy hình như đâu phải qua đây đánh lén đâu? Lâm Diêu kinh ngạc.

“Cậu cuối cùng cũng tỉnh, nghe đi.” Thấy Lâm Diêu tỉnh, Tư Đồ lấy tai nghe nhét vào tai Lâm Diêu.

Trong cơn mơ hồ, Lâm Diêu nghe thấy tiếng bật nắp bật lửa, sau đó là tiếng rống giận… Chỉ vài giây sau đã có một giọng nam tính trầm thấp vang lên.

“Tới đến lấy mang đi, bên trong cũng chỉ có ảnh chụp của hắn với bạn gái thôi, nhưng mà tôi gặp hai người, bọn họ cũng đến tìm đồ… Đối phương có vẻ không biết bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn phía sau, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tạo thành uy hiếp gì với anh đâu… Nhưng mà, một người trong đó có vấn đề, tôi đánh vài hiệp đã thua.

Mấy ngày tới đừng suy nghĩ đến chuyện lấy đồ… Không, người đó chắc chắn không phải cảnh sát, còn người kia thì tôi không để ý… cái này đừng lo… anh có chắc vật đó vẫn ở công ty không? Còn nữa, quản bạn gái cho tốt, chuyện qua rồi.

Sắp xếp cho tôi, tôi muốn vào công ty Khởi Hàng.”

Cuộc trò chuyện dừng tại đây, sau đó là tiếng lật sách, khoảng chừng hơn mười phút sau, người kia lại nói chuyện, có vẻ là gọi điện thoại.

“Đẩy chuyện qua bên kia, tôi không có thời gian… Chờ chút, đang ở đâu vậy…”

Nói tới đây thì cuộc trò chuyện bị cắt ngang, Lâm Diêu nhìn Tư Đồ, Tư Đồ tập trung tinh thần lắng tai nghe, nhưng không nghe thấy gì cả.

Tư Đồ thở dài, tháo tai nghe ra.

“Xem ra hắn phát hiện rồi.”

“Phát hiện cái gì?”

“Tôi đặt máy nghe lén.”

A? Lâm Diêu thật sự không hiểu nổi, Tư Đồ đặt máy nghe lén lúc nào?

“Anh đặt máy nghe lén trong máy vi tính?”

“Không phải.

Là trong áo tên đó, máy rất nhỏ, nhưng có thể làm nhiễu sóng, lúc gọi điện thoại chắc hắn đã nhận ra.

Xem ra đây là một tay lành nghề.”

Lâm Diêu đã sớm ngồi dậy, suy nghĩ, nói với Tư Đồ, “Chí ít chúng ta biết được chút thông tin, bọn họ vẫn chưa tìm ra thứ kia.

Với lại, anh cũng nghe thấy rồi, người này chuẩn bị vào công ty… Rốt cuộc Quan Đan tìm cái gì mà phải phí nhiều sức như vậy?”

Tư Đồ đặt đồ sang bên cạnh, không đồng ý với suy nghĩ của Lâm Diêu.

“Tôi không nghĩ là Quan Đan, có lẽ nên nói là không chỉ có Quan Đan.

Người kia có nói, chúng ta không biết bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn phía sau, nếu bọn họ là bọ ngựa, vậy phía sau còn có chim sẻ! Tiểu Diêu, tôi muốn vào công ty Khởi Hàng, có cách nào giúp tôi không?”

“Không có!” Lâm Diêu dứt khoát từ chối, sau đó còn nói, “Chẳng phải anh quen cô bộ trưởng gì đó sao, tình cảm tốt lắm mà, nhờ cô ta đi.” Lâm Diêu lại bắt đầu tức giận.

Tư Đồ cười, trông rất muốn đánh, nhìn Lâm Diêu nói, “Cậu nha, sao còn nhớ tới chuyện này? Người ta dù sao cũng là con gái, độc miệng như cậu ai mà chịu nổi?”

“Không chịu nổi thì cút!”

Tư Đồ ngồi xếp bằng trên giường, dùng ngón tay chỉ vào trán Lâm Diêu.

“Ngoan ngoãn nghe lời tôi, nếu tôi vào đó bằng quan hệ với Viên Khả Tâm, Quan Đan nhất định sẽ đề phòng tôi, còn có người núp trong bóng kia nữa.”

“Tôi ngu, không hiểu.” Gào hai câu, lại bắt đầu cáu kỉnh.

“Cậu vẫn còn sức như vậy? Viên Khả Tâm là bộ trưởng bộ khai thác, một trong những nòng cốt của công ty, cậu suy nghĩ đi, bây giờ trong công ty Khởi Hàng đấu ngầm rất lợi hại, cô ta chẳng lẽ không nằm trong đó? Thay góc độ khác mà nói…”

“Anh không cần thay, công ty Khởi Hàng nhất định phải có người vào, nhưng tại sao phải là anh?”

“Bởi vì tôi thoạt nhìn vô hại, không giống cậu.”

“Bộ tôi là tai họa nhân gian chắc? Nói cho anh biết, anh và tôi đều không được, tối qua người đó đã thấy mặt chúng ta, phải tìm một người hoàn toàn xa lạ.”

“Còn phải là người không giống cảnh sát, tên kia quá nhạy cảm.”

“Cái này anh yên tâm, chúng ta có một người nhìn chẳng hề giống cảnh sát.”

Tư Đồ yêu thích nhìn Lâm Diêu âm hiểm có chút bướng bỉnh.

Sáng sớm, Lâm Diêu ngồi trong phòng làm việc của Cát Đông Minh, nói chuyện rất lâu.

“Đội trưởng, anh có ý kiến gì không?”

“Đúng là cần người vào công ty Khởi Hàng, Tư Đồ nhất định không được, cậu… thôi bỏ đi.

Cậu cảm thấy ai hợp nhất?”

Lâm Diêu hơi mỉm cười, Cát Đông Minh biết hắn chuẩn bị nhức đầu để tìm cách.

Cát Đông Minh mở cửa phòng, lớn giọng kêu, “Đường Sóc!”

Hết chương 6.

Ying Ying: Yo ~ cặp thứ hai chuẩn bị lên sàn =)) Bé Sóc không phải dạng vừa đâu =)))

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play