Bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Lâm Diêu nhìn đồng hồ, thấm thoát đã qua một tiếng, lúc này, Lưu lão sư bắt đầu gấp rút công kích Trịnh Niếp Niếp, hắn nhận định Trịnh Niếp Niếp là hung thủ, hỏi mấy câu xong khiến cho Lâm Diêu cảm thấy không đúng.
Vậy Trịnh Niếp Niếp rốt cuộc có phải hung thủ không?
Ngồi trong phòng làm việc, suy nghĩ xem có nên đi tìm đội trưởng nói chuyện không, Lâm Diêu lại nhận được điện thoại của Tư Đồ, không suy nghĩ nhiều lập tức lấy chìa khóa xe phóng đi như bay.
Vừa chạy xuống bãi đậu xe, Đường Sóc đã hấp tấp đuổi kịp, tay cầm túi văn kiện.
Lâm Diêu thật sự không muốn kéo Đường Sóc vào, nhưng Đường Sóc kiên định biểu thị, thứ bên trong tuyệt đối phải chính tay đưa cho Tư Đồ!
Tư Đồ nói Lâm Diêu đến một quán cà phê, lúc Lâm Diêu đến nơi thì thấy Viên Khả Tâm cũng ở đó.
Đường Sóc kéo ghế ngồi phía sau, len lén bỏ túi văn kiện lên đùi Tư Đồ.
“Cô Viên, vào đêm xảy ra vụ án, cô có nhớ Trịnh Niếp Niếp gọi điện cho cô vào lúc mấy giờ không?” Lâm Diêu không để ý Tư Đồ đẩy ly cà phê tới trước mặt mình, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên Viên Khả Tâm.
“Khoảng chín giờ, lúc đó tôi đang xem TV, tập phim vừa hết, bình thường đều là chín giờ.”
“Lúc đó cô ta nói gì với cô?”
“Chúng tôi hẹn đi ăn hải sản, kết quả hôm đó bệnh cũ tái phát, cho nên phải hủy.
Nó nói tôi chú ý giữ gìn sức khỏe, nếu thấy không ổn thì đến bệnh viện.”
“Lúc cô nghe điện thoại của Trịnh Niếp Niếp, xung quanh có ai không?”
Viên Khả Tâm hơi mỉm cười, trông như có hàm ý.
“Có cô giúp việc bên cạnh.”
“Cô Viên, quan hệ của cô và Trịnh Niếp Niếp không tệ, cô biết chuyện kết hôn của bọn họ, hai người đó có không vui vì tranh cãi không?”
Viên Khả Tâm sửng sốt, sau đó hỏi, “Cảnh sát Lâm, tôi có thể hỏi vài câu không? Đương nhiên, nếu không tiện nói, tôi sẽ không miễn cưỡng.”
“Cô cứ hỏi.”
“Có thật là Niếp Niếp giết chủ tịch không?”
“Chúng tôi đang điều tra.” Nói xong, Lâm Diêu lạnh lùng nhìn thoáng qua Tư Đồ.
“Ý tôi là cảnh sát các anh có chứng cứ chứng minh Niếp Niếp là hung thủ không?”
“Cô Viên, rốt cuộc cô muốn hỏi gì?”
“Tôi nghĩ Niếp Niếp tuyệt đối không giết chủ tịch, bọn họ rất yêu nhau, tôi không rõ lắm tại sao các anh lại bắt con bé.
Vì có tranh cãi chuyện kết hôn? Vì con bé gọi điện cho chủ tịch vào lúc 20:50? Cũng vì nó nhìn sai giờ? Chẳng lẽ anh không bao giờ nhìn nhầm hay nhớ nhầm thời gian sao? Nó chỉ tới nhà bạn trai mình lấy sách tham khảo thôi, giờ thì sao? Nó không chỉ mất đi người mình yêu nhất, còn bị tình nghi giết người, nó chỉ mới hai mươi mấy tuổi, các anh sẽ hủy hoại nó, có biết không?”
“Khả Tâm.” Mấy thấy Viên Khả Tâm kích động, trong mắt như ngấn lệ, Tư Đồ nhẹ nhàng gọi tên cô, lúc này cô mới bình tĩnh lại.
Xoay mặt đi khẽ lau nước mắt.
“Xin lỗi, tôi thất lễ.” Viên Khả Tâm hít một hơi.
Tâm trạng Lâm Diêu vốn đã không tốt từ đầu, hôm nay là ngày gì vậy, sao ai cũng mắng hắn hết vậy!
“Cô Viên, cô nghĩ cảnh sát chúng tôi là thổ phỉ, không có chứng cứ liền bắt người? Nhìn cô cũng không ngốc, sao lại nói những lời như thế? Nói cho cô biết, đừng nói là Trịnh Niếp Niếp, cho dù là ai cũng phải mang về điều tra.
Thế nào, cảnh sát chúng tôi mệt tắt thở chạy khắp nơi đi bắt hung thủ, xoay đầu còn phải cúi đầu vâng dạ chờ các người mắng cho một trận.”
“Tiểu Diêu…”
“Anh câm miệng cho tôi! Anh bị cửa kẹp đầu? Chuyện gì cũng nói với cô ta? Sao lúc nói chuyện với nam không thấy anh nhiệt tình như vậy?”
“Cảnh sát Lâm, có tức giận gì thì cứ nhắm vào tôi, đừng làm khó người khác! Niếp Niếp là em gái tôi, tôi quan tâm có gì sai? Thiên Dạ vì muốn tôi an tâm nên mới nói cho tôi biết, anh ấy có lỗi gì chứ?”
Thiên Dạ? Mới có mấy ngày đã gọi Thiên Dạ rồi! Lâm Diêu đột nhiên nhớ tới mấy lần Tư Đồ lấy tin tức ra dụ hắn gọi ‘Thiên Dạ’.
Lửa giận trong lòng liền bốc lên có thể đốt cả một đồng cỏ!
“Hắn có sai không sao cô biết được! Tự xem mình là thần thông quảng đại? Tự xem vị trí của bản thân nặng bao nhiêu đi, dựa theo lời cô nói, cảnh sát chúng tôi không cần học trường cảnh sát, ra xã hội cảm nhận tình cảm khắc sâu, sinh ly tử biệt là có thể thành thần thám! Cô luôn miệng nói vì người bạn đã chết, muốn chúng tôi mau chóng phá án, bây giờ thì chơi trò bôi son trét phấn căm phẫn, tôi nói cho cô biết, cô có thể đào được tin từ miệng tên khốn kiếp này thì cũng nên cảm tạ trời đất đi…”
“Anh, anh đang nói chuyện với tôi?” Viên Khả Tâm bị Lâm Diêu dọa.
“Lâm tiền bối…” Đường Sóc cẩn thận kéo tay áo Lâm Diêu, đáng tiếc, Lâm Diêu bây giờ không kiềm lại được.
“Đúng, tôi đang nói với cô đó.
Tôi cho cô biết, bắt hung thủ là chuyện chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, còn cô thì lo làm người đóng thuế đầy đủ…”
“Anh, anh đúng là không nói lý mà!”
“Ai không nói lý? Cô có từng tiếp xúc với án mưu sát không? Cô có biết cách phá án của cảnh sát không? Cô làm bộ trưởng của một công ty tư nhân, cũng chỉ là một nhân viên công chức cấp phòng, kiểu của cô chỉ biết cầm cái coupon giơ trước mặt con nít, giờ ở đây giơ móng với tôi? Cô nghĩ đàn ông phải nhìn cô vài lần thì sẽ để mặt mũi cho cô?”
“Tiểu Diêu…”
“Sau này gặp chuyện thì dùng cái đầu đi, đừng có như hôm nay, lỡ truyền vào tai ai, cô nghĩ mặt mũi của mình sẽ để ở đâu…”
“Lâm Diêu! Cậu thật quá đáng!” Tư Đồ đột nhiên đứng dậy, giọng nói của hắn kéo toàn bộ lực chú ý trong quán cà phê.
Tư Đồ tức giận trừng mắt, lấy tiền đập xuống bàn, kéo tay Viên Khả Tâm đi.
Lâm Diêu thấy đầu óc choáng váng, hô hấp đã sớm lộn xộn, tay chân cũng lạnh đi, thật lâu sau mới nghe tiếng Đường Sóc gọi hắn.
“Lâm tiền bối, anh không sao chứ?”
“Không sao.
Đi, qua nhà Quan Tín.”
“Tại sao?”
“Vì thuốc độc này!”
Lâm Diêu hắn chọc ai trêu ai chứ? Chưa hết ngày đã bị mắng mấy lần, lần lượt tổn thương, sau cùng còn có cảm giác bị người nhà bán đứng! Cái này gọi là gì? Bạn bè xa lánh? Cút hết đi, cái này là sao? Bản thân đa sầu đa cảm từ bao giờ? Có vài chuyện thôi, có cần bi quan vậy không? Tên khốn Tư Đồ đó, thích làm con gái vui, đi với hắn, cũng không dự định có tiết mục gì đặc sắc.
Nhưng mà, cơn giận này không tiêu hóa được!
Khi bước vào nhà Quan Tín, việc đầu tiên Lâm Diêu làm là nhìn lên đồng hồ treo tường, sau đó nhìn đồng hồ trên tay mình.
“Xong, Trịnh Niếp Niếp xem như xong luôn.
Đồng hồ chạy đúng mà.” Đường Sóc dựa vào tường, nhìn đồng hồ đeo tay và đồng hồ treo tường.
Lâm Diêu cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn xung quanh một hồi, sau đó đứng trước cửa ra vào nhìn chằm chằm toàn bộ phòng khách chừng mười phút, nói.
“Không, Trịnh Niếp Niếp không nói sai, đồng hồ đã bị chỉnh.”
Đường Sóc vui vẻ chạy tới bên cạnh Lâm Diêu, cũng bắt chước nhìn một vòng, nhưng vẫn không hiểu.
“Sao em không thấy gì hết?”
“Cậu nhìn đồng hồ đặt giữa hai bức tranh đi.”
Đường Sóc nghiêng đầu nhìn cả buổi, kết quả bỏ cuộc.
Lâm Diêu nhẹ nhàng mỉm cười, Đường Sóc âm thầm vui vẻ, rốt cuộc cũng cười rồi.
“Qua đây.” Lâm Diêu kêu Đường Sóc đứng giữa phòng khách, nhìn đồng hồ treo tường, “Có nhìn thấy gì không? Nghĩ cái gì nói cái đó.”
Đường Sóc chớp mắt, nghiêng đầu nhìn cả buổi, lúc Lâm Diêu chuẩn bị nói thì hắn lên tiếng.
“Đâu có gì đâu, giữa hai bức tranh là đồng hồ, đâu thấy có gì kì đâu.”
“Ngu ngốc, nhìn bức bên trái đi.”
Đường Sóc tập trung, “A! Bị lệch!”
Đường Sóc vừa nói xong, Lâm Diêu cầm cái ghế kéo tới bên dưới, leo lên xem cẩn thận, nói với Đường Sóc, “Tuy rằng nhìn ra chút vấn đề nhưng sai trọng điểm.
Cả căn phòng được trang trí theo phong cách châu Âu, từ cửa bước vào, thứ đầu tiên đập vào mắt là lò sưởi trong tường để trang trí, phía trên là bức tranh nông thôn, nhìn hai bức này đi.
Một bức là tranh của Picasso, một bức là phong cảnh nông thôn….
Có hiểu chưa? Bức Picasso này phải để trên lò sưởi, ở đây phải treo hai bức nông thôn.
Cho nên tôi mới nói có người đã đụng vào.”
“Nhưng mà mục đích của chúng ta là đồng hồ, nó có liên quan gì tới bức tranh?” Đường Sóc xoa xoa cổ hỏi.
“Phía trên hai bức tranh và một đồng hồ, đều dính bụi, cậu tới lò sưởi sờ thử, sau đó qua sờ hai bức tranh và đồng hồ.”
Đường Sóc ngoan ngoãn nghe theo, chờ hắn bước tới chỗ Lâm Diêu, ngơ ngác nhìn tay mình.
Lâm Diêu cười hỏi hắn hiểu chưa.
“Ba bức tranh và đồng hồ đều dính bụi, nhưng so với lò sưởi thì bụi mỏng hơn nhiều… Có người đã lau đi!”
“Đúng vậy! Tôi đã từng điều tra, cứ nửa tháng sẽ có nhân viên vệ sinh tới dọn một lần.
Mà trước khi Quan Tín chết mười hai ngày, có tới quét dọn, có thể thấy người đó lười biếng không lau lò sưởi và những vật phía trên, cho nên để lại bụi.
Trong thời gian xảy ra vụ án, hung thủ vặn đồng hồ chạy chậm ba mươi phút, bởi vì tay chạm vào đồng hồ mới phát hiện bụi, cho nên hắn lau bụi trên đó, nhưng nếu đồng hồ sạch mà hai bức tranh dơ thì không phải lạ lắm sao? Nên hắn lau luôn hai bức tranh.”
“Nhưng mà cũng đâu cần đổi bức tranh treo trên lò sưởi, cái này em không nghĩ thông được.”
Lâm Diêu im lặng, suy tư hồi lâu, lại tập trung nhìn bức tranh, hắn chăm chú nhìn bức Picasso theo Đường Sóc nói là bị lệch… Vươn tay lấy xuống.
Trên tường là cây đinh tán được đóng vào, Lâm Diêu nắm kéo thử mấy cái, đinh rất chắc.
Vì vậy hắn treo bức tranh lên lại.
Đường Sóc đứng bên dưới chợt nghĩ tới cái gì đó.
“Lâm tiền bối, anh lấy bức bên cạnh xuống luôn xem.”
Lâm Diêu liếc mắt nhìn Đường Sóc, không hỏi lý do, vươn tay cầm bức tranh bên phải, nhưng hắn không lấy xuống! Trong đầu có một đường sáng lóe lên.
“Đường Sóc, lấy bức tranh trên lò sưởi qua đây.”
Đường Sóc nhìn biểu tình của Lâm Diêu, biết suy đoán của mình đúng, vui vẻ chạy qua kia lấy bức tranh đưa cho Lâm Diêu.
“Tiểu Đường, xem ra chúng ta không đoán sai! Khung tranh bức này bị hư, lúc đó hung thủ lau không cẩn thận nên làm rơi xuống, bởi vì khung tranh bị hư nên không treo lên được, mà bức trên lò sưởi chỉ cần đặt không cần treo, nên hắn mới đổi hai bức tranh!”
Hai người vì có phát hiện mới nên vô cùng hưng phấn, bên ngoài chợt vang lên tiếng tra chìa khóa, Lâm Diêu lập tức phản ứng, nhảy xuống kéo Đường Sóc núp phía sau màng cửa, Đường Sóc nghĩ bọn họ không phải kẻ trộm, tại sao phải núp? Nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Diêu, hắn vẫn vô cùng phối hợp, thậm chí còn kéo cái ghế qua bên tường, thoạt nhìn rất tự nhiên.
Đường Sóc trốn đi rồi, Lâm Diêu lại thấy hắn chạy ào ra cửa.
Lâm Diêu tức giận muốn mắng chửi, nhưng thấy Đường Sóc cầm giày của bọn họ chạy về phía rèm cửa, lúc này, cửa mở ra.
Thật sự không biết thằng nhóc này dũng cảm hay không sợ chết! Lâm Diêu đổ mồ hôi lạnh, xém nữa là công toi.
Cửa mở ra, Lâm Diêu xuyên qua khe hở nhìn thấy một cô gái vội vã bước vào, đợi cô vào phòng khách rồi Lâm Diêu mới nói trong lòng, “Là Quan Đan!”
Quan Đan trông không mấy nhớ nhung em trai mình, biểu tình lo lắng của cô làm cho Lâm Diêu hứng thú nhìn tiếp.
Quan Đan vào thư phòng, sau đó có tiếng kéo ngăn tủ, mấy phút sau, Quan Đan đầu đổ mồ hôi quay lại phòng khách, tiếng động như đang tìm đồ.
Gần như một tiếng sau, Đường Sóc mỏi chân muốn chết, Quan Đan cuối cùng cũng xong.
Rất rõ ràng, cô không tìm thấy đồ mình muốn nên tức giận bỏ đi.
Lâm Diêu bước ra, trong lòng nghĩ, Quan Đan tìm cái gì?
Lâm Diêu mang theo Đường Sóc quay lại cảnh cục, cẩn thận báo lại chuyện ở nhà Quan Tín với đội trưởng.
Cát Đông Minh mãi lo suy nghĩ, điếu thuốc cháy đến tay mới giật mình.
Lưu lão sư ngồi bên cạnh cũng trầm tư, khuôn mặt có chút xấu xí.
“Lâm cảnh quan, cậu bây giờ là cũng xem như có chút trách nhiệm.
Tuy phát hiện của cậu rất quan trọng, nhưng không hề dập tắt được hiềm nghi của Trịnh Niếp Niếp.
Nếu cậu sớm tận tâm với công việc, vụ án sẽ có tiến triển lớn.
Sau này làm ơn đừng làm chuyện gì ảnh hưởng đến hình ảnh của cảnh sát nữa, giữ khoảng cách với tên thám tử gì gì kia luôn giùm, hai thằng đàn ông suốt ngày bám lấy nhau cậu không thấy buồn nôn? Cậu phải nhớ kỹ, cậu là…”
“Lưu lão sư, hình như anh quan tâm hơi quá rồi?” Cát Đông Minh dùng biểu tình chán ghét liếc mắt nhìn Lưu lão sư.
“Ý anh là gì?” Đối với Cát Đông Minh luôn tôn trọng mình, lần đầu tiên bị nói như vậy, Lưu lão sư có chút chậm hiểu.
“Có hiểu câu ‘Vợ là vợ người ta, con là con của mình’ không? Tôi nói cho anh biết, vợ của người ta lúc nào cũng tốt hơn vợ mình, con của mình lúc nào cũng giỏi hơn con người ta! Những cậu thanh niên trong tổ trọng án này đều là con của tôi, con tôi tôi còn chưa mắng, anh lấy quyền gì mà mắng con tôi!” Hắn cũng mặc kệ sắc mặt Lưu lão sư đã xanh đen, vừa bước ra cửa vừa lớn tiếng nói, “Tiểu Lâm, Đường Sóc, lập tức đi điều tra Quan Đan, xem xem cô ta tìm cái gì.
Diễm Bình, đi tìm nhân viên dọn dẹp cho Quan Tín, hỏi lần cuối dọn dẹp là khi nào, bức tranh trong phòng đặt ra sao.
Lão Khương, dẫn người tới nhà Quan Tín, khám nghiệm hiện trường lần nữa, Đàm Ninh, cậu đi theo tôi!”
Lâm Diêu nhìn Cát Đông Minh dứt khoát bước ra khỏi phòng, cười vui vẻ, người nhà vẫn là tốt nhất.
“Đội trưởng, mắng hắn đúng là mẹ nó thoải mái, một người xoa bốn người!” Đàm Ninh phụ trách lái xe, vẫn nhớ kỹ tình cảnh ban nãy.
“Nhóc con, một người xoa bốn người là cái gì?”
“Thoải mái đó!”
Cát Đông Minh cười khổ lắc đầu, sau đó lấy điện thoại gọi cho một người.
“Ê, Tiểu Lâm tới nhà Quan Tín phát hiện vấn đề, đồng hồ bị chỉnh, Quan Đan cũng tới không biết tìm cái gì… Vẫn chưa nói, thật ra chuyện này chỉ có tôi và cậu biết… Bây giờ chưa được, chính tôi vẫn chưa nắm chắc, nói thế nào… Cậu cũng không có chứng cứ, còn không biết xấu hổ nói tôi? Tôi sẽ sắp xếp thời gian, tốt nhất là tối nay qua đi.”
“Anh gọi cho ai vậy?” Đàm Ninh tò mò hỏi.
“Hỏi nhiều làm gì, lo lái xe đi.”
Buổi tối ăn cơm xong, Lâm Diêu đuổi Đường Sóc đi, một mình đến nhà Quan Tín.
Trên đường đi, hắn nghĩ đến Tư Đồ, hình như từ lúc quen biết tới giờ, đây là lần đầu tiên Tư Đồ gọi đầy đủ tên hắn, “Lâm Diêu, cậu thật quá đáng!” Câu nói lần thứ hai vọng lên trong đầu, Lâm Diêu tức giận dừng xe lại, suýt nữa đạp hư luôn thắng xe.
Lúc vào nhà Quan Tín, đồng nghiệp đều đã bỏ về hết, bọn họ không thu hoạch được gì.
Lâm Diêu mở đèn, đeo bao tay bắt đầu làm việc.
Hắn phát hiện, những chỗ Quan Đan tìm đều là ngăn kéo và những ô nhỏ trong ngăn kéo, bởi vậy vật đó không lớn.
Nhìn kỹ lại, ngăn kéo ở thư phòng là bị lục nhiều nhất, thư phòng… Vậy vật đó có thể là thứ gì đó giống như máy vi tính, có khi là đ ĩa CD.
Quan Đan không tìm được thứ cô muốn, vậy cô có thể đi đâu tìm? Đúng rồi, là phòng làm việc của Quan Tín!
Nghĩ tới đây, Lâm Diêu cũng không quan tâm đêm đã khuya, đến thẳng công ty của Quan Tín.
Đêm khuya, dưới ánh đèn đường, con đường trải ánh sáng trắng, bầu trời tối đen nhìn không thấy sao, trăng cũng bị mây che đi phân nửa, tiếng gió thổi trong đêm càng có vẻ quỷ dị hơn.
Lâm Diêu nhìn đồng hồ, bước xuống xe, ẩn mình trong bóng đêm bước gần về phía tòa nhà.
Bước vào con hẻm nhỏ, trong thời gian ngắn ngủi, biến mất sau cánh cửa bí ẩn.
Bước vào công ty, buổi tối an tĩnh làm người ta nổi da gà.
Để tránh bảo vệ, Lâm Diêu chọn cách leo cầu thang, đi hơn mười phút mới tới mục đích, lầu bảy.
Không nhịn được phỉ nhổ một tiếng, đây không phải chuyện quang minh chính đại, tuy rằng ngày mai đến thì tốt hơn nhiều, nhưng hắn không có sự kiên nhẫn.
Hơn nữa, người ta cũng chưa chắc cho hắn lục soát phòng chủ tịch.
Lấy công cụ ra, thật lâu sau mới mở được cửa cầu thang, chịu thôi, hắn là cảnh sát đâu phải trộm!
Ra khỏi cầu thang, dưới ánh đèn lờ mờ, hắn nhìn xung quanh, xác nhận không có camera, hắn thoải mái bước về phòng chủ tịch.
Còn cách chừng vài mét, đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng động, Lâm Diêu bước nhẹ lại, đề cao cảnh giác.
Áp tai vào cửa nghe động tĩnh bên trong, chờ cả buổi cũng không thấy gì.
Theo khe hở, bên trong không có ai, im lặng đến độ tiếng hít thở còn có thể nghe thấy, Lâm Diêu không dám khinh thường, cẩn thận lấy súng ra, từ từ bước vào.
Phòng làm việc khá đơn giản, một sô pha, một bàn trà, còn có một bàn làm việc và một chiếc tủ.
Thoạt nhìn không giống phòng chủ tịch của một công ty lớn.
Lâm Diêu nắm chặt bao tay trắng, bước đi bước đầu tiên.
Trong lúc không khí gần như ngưng đọng, bên phải đột nhiên có một cơn gió ập tới, ngay sau đó là một bàn tay bịt lấy miệng hắn, cả người đều bị kéo vào lòng người phía sau.
Chỉ trong mấy giây, Lâm Diêu đã bị ôm chặt.
Hết chương 5.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT