Học kỳ thứ ba cứ thế mà trôi qua, hiện giờ Lâm Tuệ đang học nốt học kỳ cuối cùng nữa là xong. Diệp Đào Ngọc giữ lời hứa hàng tháng đều bay qua Đức thăm cô.

"Chị bay đi bay lại không thấy mệt sao? Chỉ ở đây với em được có một ngày rồi hôm sau lại phải quay trở về làm việc"

"Có gì mà mệt chứ, chị muốn nhìn thấy bảo bối của chị, không gặp một ngày đã thấy nhớ rồi nha chứ đừng nói là một tháng"

Hôm nay hai người cùng nhau đi siêu thị, Diệp Đào Ngọc mua rất nhiều đồ ăn dinh dưỡng, chẳng mấy chốc xe đẩy đã chất đầy một đống đồ ăn. Bỗng nhiên có hai cô bé sinh viên chạy đến chỗ nàng vui mừng hỏi:

"Xin chào chị, cho bọn em hỏi chị có phải là Diệp Đào Ngọc đúng không ạ?"

Lâm Tuệ và Diệp Đào Ngọc đồng thời nhìn cô bé kia, nàng nhẹ nhàng mỉm cười đáp:

"Đúng vậy, các em là?"

Cô bé đeo kính hớn hở nói:

"Bọn em hiện là sinh viên năm nhất của Đại học London, kể ra thì chị chính là học tỷ của tụi em đó"

"Không ngờ đi chơi cũng gặp được chị"

"Chị thật xuất sắc nha, em cũng ước được như một phần của chị thì tốt biết mấy. Xem đoạn video hồi chị chỉ mới là sinh viên năm nhất mà trả lời phỏng vấn bằng năm thứ tiếng trôi chảy như vậy, em ngưỡng mộ lắm luôn á"

"A hóa ra là vậy sao? Cảm ơn các em đã quan tâm và theo dõi chị nhé"

"Chị... chị có thể chụp với tụi em vài bức ảnh được không ạ?"

"Đương nhiên là được"

Sau khi chụp xong, hai cô bé kia vội vàng cảm ơn rồi sau đó cũng nhanh chóng rời đi.

Lâm Tuệ nãy giờ đứng một bên lắng nghe, nhíu mày thầm nghĩ video nào nhỉ? Sao mình lại không biết. Cô đang chìm đắm trong suy nghĩ thì tiếng nói của Diệp Đào Ngọc vang lên khiến cô giật mình.

"Em đang nghĩ cái gì vậy?"

Lâm Tuệ mở to đôi mắt long lanh nhìn nàng.

"Em cũng muốn xem đoạn video kia".

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Nàng cười ha hả xoa đầu cô.

"Hóa ra là vì cái này sao? Được rồi ngoan, tí nữa trở về chị sẽ đưa cho em xem"

"Sao chị không nói với em vậy? Mà tại sao em lại không biết cơ chứ?" Cô cảm thấy có chút tự trách.

"Không có gì đâu, video đó cũng cách đây 13 năm rồi, giờ chị cũng không biết nó có còn trên mạng nữa không. Nhưng trong khoa chị học thì giáo sư vẫn còn giữ lại. Với cả em xem, khi đó em cũng phỏng chừng chỉ cao có đến đây của chị thôi nha, thì làm sao mà biết được đoạn video đó." Nàng vừa nói vừa lấy tay vỗ vỗ eo mình.

Lâm Tuệ xấu hổ:

"Chị tí nữa về phải cho em coi đấy"

Về đến nhà, Diệp Đào Ngọc gửi file video qua máy tính của Lâm Tuệ. Cuối cùng Lâm Tuệ cũng được xem đoạn video kia, cô chăm chú xem quên cả thời gian, mặc dù đoạn video dài tận gần một tiếng. Nhan sắc khi ấy của chị ấy thì khỏi bàn, cô vừa ngồi ngắm vừa ngồi nghe, tim cô đập ngày càng mãnh liệt hơn.

Chị ấy có thể nói trôi chảy như vậy thật đáng ngưỡng mộ, phát âm còn rất chuẩn. Lâm Tuệ nghe chỉ hiểu mỗi tiếng Anh, tiếng Hàn và tiếng Đức còn lại tiếng Pháp và tiếng Nhật kia thì cô chịu chết. Phải xem đoạn dịch bên dưới mới hiểu được.

Chẳng mấy chốc cô đã xem xong đoạn video, Lâm Tuệ ngớ người ra.

"Ơ đã hết rồi sao?"

Nàng ở một bên quan sát em ấy đang chăm chú xem đoạn video đó như vậy không khỏi cảm thấy đáng yêu.

"Em đã ngồi đó được một tiếng rồi đó"

"Còn muốn xem tiếp? Hửm?" Nàng vừa nói vừa lấy tay nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, quyến rũ hỏi:

"Vậy chị sẽ nói cho em nghe tiếp có được hay không?"

Lâm Tuệ không suy nghĩ gì liền gật đầu như thể ma xui quỷ khiến.

Diệp Đào Ngọc ghé sát tai cô nói:

"I want to give my body to you tonight"

Tai của Lâm Tuệ nhiễm một tầng đỏ ửng không thể nào đỏ hơn, cô xấu hổ lùi ra đằng sau.

"Chị sao ban ngày ban mặt có thể nói ra được lời như vậy chứ hả?"

"Haha em không muốn sao?"

"Kh... không muốn"

Nàng nhướn mi hỏi lại:

"Thật sự?"

"Em không muốn chị thật sao a~ người ta thật cô đơn suốt gần nửa năm rồi đó"

"Chị thật là không tự giải quyết được sao?"

"Nhưng... chị vẫn là thực nhớ ngón tay thon dài này của em cơ." Nàng vừa cầm tay Lâm Tuệ vừa mát xa ngón tay em ấy.

"Đừng nháo nữa, mai chị phải bay rồi đấy"

"Được rồi, đành phải cô đơn thêm vài tháng nữa vậy haizz"

"Nếu không được làm vậy thì hôn hẳn là có thể..." Vừa ngắt câu, nàng liền bế Lâm Tuệ ngồi lên đùi mình, Lâm Tuệ giật mình trợn tròn mắt nhưng lời chưa kịp nói ra đã bị ngăn lại.

Sau khi ăn tối xong, hai người rủ nhau đi dạo quanh công viên. Họ vừa đi vừa nắm tay nhau, thậm chí ở đằng kia hai người cũng thấy một cặp đôi nam nam đang ôm hôn nồng nhiệt. Ở nước ngoài cho nên mấy cảnh tượng như vậy các nàng cũng không hiếm gặp.

"Em muốn thử như vậy không?" Diệp Đào Ngọc liền chọc ghẹo cô.

Dù biết da mặt Lâm Tuệ rất mỏng, sẽ từ chối nàng, chỉ cần trêu vài câu là sẽ đỏ lên ngay lập tức. Nhưng nàng cảm thấy đó mới chính là em ấy, bộ dạng xấu hổ này chỉ được phép một mình nàng được ngắm, đặc biệt là lúc em ấy động tình. Lâm Tuệ là một cô gái bên ngoài mạnh mẽ nhưng khi ở với nàng sẽ thành bộ dáng tựa như chú thỏ con đáng yêu.

Ngoài dự đoán, bỗng nhiên Lâm Tuệ dâng lên môi mềm hôn nhẹ một cái rồi thoát ra. Đến khi nàng hồi thần đã thấy Lâm Tuệ kéo tay mình tiếp tục đi dạo, nhìn thấy vành tai nhiễm đỏ kia trong lòng cảm thấy có chút khô nóng, nàng chuyển đề tài hỏi:

"Khi nào em sẽ tốt nghiệp?"

"Nếu không có gì thay đổi thì khoảng đầu tháng 6 này ạ"

Nàng gật gù nói:

"Em biết không lúc trước chị cũng đến dự lễ tốt nghiệp cử nhân của em đó nha"

Lâm Tuệ trố mắt nhìn nàng:

"Thật thật sao? Chị đến sao em không thấy?"

"Em xem lúc đó em tránh chị như vậy nhỡ nhìn thấy chị xuất hiện rồi em không vui thì phải làm sao?"

Cô đỏ mặt nhẹ nhàng nói, ánh mắt thoáng chút đượm buồn:

"Làm sao mà lại không vui chứ, chị biết không lúc đó em cũng rất mong chờ chị sẽ đến nhưng cuối cùng không thấy chị đâu"

Nàng ôm em ấy vào trong lòng dỗ dành:

"Tiểu Tuệ, chị xin lỗi. Khi nào em tốt nghiệp nhất định chị sẽ đến"

"Đến khi đó a~ chị sẽ đường đường chính chính đưa em về ra mắt ba mẹ"

"Được rồi mọi chuyện đã qua rồi đừng nhắc đến nữa, chúng ta trở về thôi. Em thấy trời cũng lạnh rồi đấy." Lâm Tuệ vừa vui mừng cũng vừa hồi hộp lo lắng, chỉ sợ con đường này không dễ đi nhưng cô không thể lại trốn tránh được nữa.

"Ừ trở về thôi"

Về đến nhà, Lâm Tuệ liền đi đánh răng rửa mặt xong, cô lập tức ngồi vào bàn hoàn thành nốt bài nghiên cứu khoa học, rồi sau đó phải ôn thi. Diệp Đào Ngọc ở một bên chăm chú quan sát dáng vẻ tập trung kia của em ấy. Khả năng tập trung của cô rất tốt, nhanh chóng Lâm Tuệ đã chìm đắm vào thế giới sách vở. Đang ngồi học bỗng nhiên một ly sữa ấm nóng xuất hiện trước mặt, theo phản xạ cô ngước nhìn lên liền thấy nụ cười ấm áp của chị ấy.

"Em nên nghỉ giải lao một chút, rồi uống sữa sau đó đi ngủ thôi. Đã 11 rưỡi đêm rồi đấy. Ngồi học liền mấy tiếng như vậy không thấy mệt sao?"

"Đã muộn vậy sao?"

"Chứ còn gì nữa, em nhìn đồng hồ đi. Chả lẽ dạo gần đây em hay thức khuya lắm hả?"

"Em đi ngủ bây giờ đây. Chị phải ngủ sớm mới phải chứ? Sao lại đợi em như vậy?"

"Bảo bối không cần lo lắng cho chị, ngược lại là chị phải lo lắng cho em mới đúng, em không nên thức muộn quá đâu đấy"

"Được rồi em uống sữa đi không nguội"

"Vậy... chị không uống sao?"

"Chị không thích"

Sau khi nhận được ly sữa ấm nóng, Lâm Tuệ chậm rãi uống cho đến khi nhìn thấy đáy. Cô vừa uống xong, nhẹ liếm môi một cái thì bắt gặp ánh mắt chị ấy nhìn mình chằm chằm, cô xấu hổ nói:

"Chị nhìn em cái gì thế?"

Diệp Đào Ngọc xấu xa ghé sát tai cô thì thầm:

"Chị giúp em lau sữa nhé?"

Lâm Tuệ trong đầu đang tiêu hóa lời nói của nàng nhưng bỗng nhiên cảm nhận được cái lưỡi tinh xảo ấm nóng của chị ấy đang nhẹ nhàng liếm xung quanh khóe môi cô. Lâm Tuệ giật mình lui ra nhưng lại bị nàng kéo đầu cô lại gần hôn môi.

Hai người vừa hôn môi vừa di chuyển từ từ cho tới khi Lâm Tuệ nằm hẳn xuống giường, bàn tay bình thường không an phận của Diệp Đào Ngọc hôm nay không dám làm loạn, nàng sợ em ấy cũng mệt mỏi rồi, hơn nữa mai còn phải đi thi.

Sau khi nghe tiếng rên rỉ của em ấy, nàng mới chịu buông tha rồi sau đó cả hai ôm nhau ngủ.

7h30 sáng ngày hôm sau, Lâm Tuệ phải đến trường dự thi, còn Diệp Đào Ngọc thì 9h mới bắt đầu chuyến bay. Trước khi đi Lâm Tuệ ôm nàng một cái rồi nói:

"Chị cứ ở nhà nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi, em rất muốn ra sân bay cùng chị nhưng mà..."

"Em sẽ nhớ chị lắm"

"Bảo bối ngoan, chị cũng sẽ rất nhớ em, phải giữ gìn sức khỏe đấy. Chúc Tiểu Tuệ của chị hoàn thành tốt bài thi nhé"

"Em không cần lo cho bác trai quá đâu, sức khỏe bác vẫn rất tốt. Bác trai rất nhớ em đó nha"

Lâm Tuệ cảm động nói:

"Vâng em cũng nhớ ba. Thôi giờ em phải đi rồi, tạm biệt chị"

Sau khi Lâm Tuệ rời đi, Diệp Đào Ngọc trong lòng cảm thấy trống vắng, nàng lấy tạm một quyển sách ra đọc giết thời gian nhưng quả thật đọc được vài trang nàng lại không thể tập trung được nữa, đành cất về chỗ cũ. Nàng ngắm nhìn một lượt căn phòng của Lâm Tuệ, rồi lại ngắm nhìn những bức hình hai người chụp chung, Lâm Tuệ đã in ra rồi treo chúng lên một hàng dây thừng. Trong lòng nàng cảm thấy tràn ngập hạnh phúc không tả được, trong ví nàng cũng có một bức ảnh hai người hôn môi, thậm chí trong phòng ngủ nàng cũng treo một bức ảnh cỡ lớn hai người chụp chung, tất cả đều có hình bóng em ấy. Yêu xa quả thật là rất khó khăn, mới có một tháng không được gặp nhau đã nhớ em ấy điên dại, chứ đừng nói là cả năm trời.

Sau khi về đến Bắc Kinh, mở điện thoại ra kiểm tra, có rất nhiều tin nhắn của Lâm Tuệ. Hai người đều nhắn tin mỗi ngày, nhưng phần lớn đều là gửi voice. Mỗi khi nhớ Lâm Tuệ liền có thể nghe giọng của em ấy, như vậy khiến nàng dễ đi vào giấc hơn.

- -------------------------------------------------------------------------------------------------

5/3/24

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play