Hôm nay là ngày đi học đầu tiên của học kỳ mới, Bạch Tiểu Giang lập tức lấy lại nhịp quay trở lại trường học. Một năm qua cô và Tô Hồng Sương cùng nhau sinh hoạt dưới một mái nhà cảm thấy vui vẻ náo nhiệt không ít. Chị ấy luôn ở bên động viên, an ủi cô mỗi khi có chuyện buồn phiền. Còn vài ngày nữa là đến sinh nhật chị ấy, cô muốn tạo một bất ngờ đặc biệt cho nàng, nhưng vò đầu bứt tóc mãi không biết nên tặng gì.
Thi thoảng, Tô Hồng Sương vẫn tham gia những cuộc họp trực tuyến để đánh giá tình hình công ty, mặc dù có anh trai đồng quản lý nhưng cô vẫn phải có trách nhiệm đến cùng.
Hôn tạm biệt rồi Bạch Tiểu Giang đi bộ đến trường, nhà cô cách trường có vài trăm mét. Vào giảng đường cô lựa ngồi bàn ba như mọi khi. Gần đến giờ học, có một cô gái khác cũng là người Trung Quốc đến gần Bạch Tiểu Giang rồi hỏi:
"Xin chào cậu, chỗ này đã có ai ngồi chưa?"
Cô gái này tên Vương Ngôn Thanh, bề ngoài cũng gọi là xinh xắn, cao ráo, trên người tỏa ra mùi hương thơm mát, ngọt ngào. Ngôn Thanh đã quan sát trong lớp thấy vị bạn học này có thành tích học tập rất tốt, cộng với vẻ bề ngoài xinh xắn dễ thương, hơn nữa cùng là đồng hương với nhau cho nên cô muốn làm quen Bạch Tiểu Giang một chút.
"Chưa có ai ngồi đâu, cậu ngồi đi"
Ngôn Thanh nở một nụ cười tươi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Giang. Vừa mở laptop ra thì giáo sư cũng bước vào lớp. Giáo sư vừa giảng bài, Tiểu Giang chăm chú lắng nghe và ghi chú nhanh vào máy tính. Ngôn Thanh ở một bên quan sát sườn mặt xinh đẹp của cô, rồi lại nhìn đến ngón tay thon dài của cô đang di chuyển trên từng phím máy tính. Ngôn Thanh đỏ mặt thu hồi ánh mắt, tim cô đang đập rất nhanh từ nãy tới giờ, không nghe được giáo sư đang nói cái gì. Bỗng nhiên Tiểu Giang giơ tay phát biểu hỏi giáo sư một vấn đề. Khi tiếng nói của Tiểu Giang vang lên lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, trong đó có Ngôn Thanh, cô cảm thấy Tiểu Giang rất phù hợp làm bạn gái của mình. Những dòng suy nghĩ đang chạy loạn trong đầu thì đột nhiên, sau đó mọi người cũng thi nhau giơ tay.
Đến giờ giải lao, Ngôn Thanh hỏi Tiểu Giang rất nhiều vấn đề
"Cậu tên Tiểu Giang đúng không? Mình tên là Ngôn Thanh. Mong được làm quen." Vừa nói cô vừa giơ tay phải ra trước mặt. Bạch Tiểu Giang nhìn bàn tay kia, có hơi chần chừ sau đó cũng bắt lại. Ngay khi vừa chạm vào, cô muốn rời tay đi nhưng đột nhiên Ngôn Thanh tăng lực đạo khiến Tiểu Giang nhíu nhíu mày, Ngôn Thanh nói:
"Mong sau này được cậu giúp đỡ haha"
"Ừm Ngôn Thanh cậu có thể bỏ tay mình ra được rồi"
Ngôn Thanh đỏ mặt xấu hổ nói nhẹ:
"A xin lỗi." Sau đó cô lưu luyến bỏ tay ra. Tay của Tiểu Giang vừa mềm vừa ấm, ngay khi vừa chạm vào dường như có dòng điện chạy qua người cô vậy.
"Trước cậu sống ở đâu ở Trung Quốc vậy?"
Bạch Tiểu Giang nhìn Ngôn Thanh trả lời:
"Mình ở Bắc Kinh"
Hai mắt Ngôn Thanh sáng lên cô vội vàng hỏi lại:
"Thật... thật sao? Mình cũng ở Bắc Kinh này"
"Chúng ta cũng xem như là có duyên"
"Mình hỏi cậu một vấn đề được không?"
Bạch Tiểu Giang lịch sự nói:
"Được cậu hỏi đi"
"Cậu đã có người yêu chưa?" Ánh mắt Ngôn Thanh vừa thấp thỏm vừa lo sợ nhìn Tiểu Giang, hi vọng cậu ấy chưa có.
Ngay lúc Bạch Tiểu Giang vừa định trả lời thì giáo sư bước vào lớp đề nghị cả lớp tập trung, rồi bắt đầu bài giảng ngay lập tức. Bạch Tiểu Giang nhìn Ngôn Thanh vội vàng nói:
"Mình đã có người yêu rồi." Nói xong cô thu hồi ánh mắt chăm chú quan sát slide của giáo sư, cẩn thận đọc.
"A vậy sao?" Ngôn Thanh thất vọng nói nhỏ như con kiến, cô không khỏi thở dài. Cô không tin câu trả lời vừa nãy của Tiểu Giang, cậu ấy trả lời có chút vội vàng như thể trả lời cho có vậy. Cô tin là thế, nhất định Tiểu Giang chưa có người yêu.
Đến giờ tan học, Tiểu Giang định đến canteen ăn cơm, Ngôn Thanh thấy thế cũng vội vàng cất laptop vào balo.
"Cậu đi ăn cơm sao? Mình có thể đi ăn với cậu được không?"
Bạch Tiểu Giang thở dài nói:
"Có thể"
Hai người sóng vai đi cùng nhau, Ngôn Thanh dường như muốn dựa cả người vào Tiểu Giang. Bạch Tiểu Giang không thoải mái hỏi:
"Cậu làm sao thế? Đau chân sao?"
"A... ừ đúng rồi, hôm qua đi không cẩn thận bị ngã, chân có chút đau. Cậu có thể dìu mình đi được không a?"
Bạch Tiểu Giang cảm giác Ngôn Thanh không được bình thường, cứ như tiểu tam trong mấy bộ phim cẩu huyết cô từng xem vậy. Cô thở dài đỡ Ngôn Thanh đến canteen, vừa ngồi xuống bàn ăn cũng thật may Ngôn Thanh ngồi im ăn cơm không làm phiền cô. Dùng bữa trưa xong, Tiểu Giang sẽ lên thư viện ngồi nghỉ cho đến tiết học buổi chiều. Vương Ngôn Thanh cũng muốn đi lên thư viện cùng cô. Giả vờ cầm một cuốn sách lên đọc, Ngôn Thanh ngó sang Tiểu Giang ngồi ở đối diện, thấy cậu ấy vừa cầm điện thoại nhắn tin vừa cười. Bỗng cô cảm thấy có chút tức giận, cậu ấy còn chưa cười với cô một lần.
Trong khi đó, Bạch Tiểu Giang nhận được tin nhắn của Tô Hồng Sương. Chị ấy rủ cô đi ăn tối cùng nhau, thỉnh thoảng hai người vẫn đi hẹn hò giống như những ngày đầu yêu nhau. Tiểu Giang gửi cho cô một video hài hước về mấy con mèo, cô vừa nhắn vừa cười
"Em cảm thấy chị trông rất giống con mèo kia haha. Nết ngủ đều y hệt nhau"
Tô Hồng Sương mặc dù đã lướt qua video kia xem một lần rồi, nhưng để không làm em ấy mất hứng cô nhắn lại:
"Hứ"
"Cái gì mà giống chị hả? Có mà giống em thì có. Em xem đều mập mập như nhau, căn bản rất dễ nuôi haha"
"Em mà mập cái gì chứ? Đều không phải tại chị hay sao, suốt ngày bắt em ăn nhiều như vậy. Hơn nữa người ta mới có 90 cân thôi TT"
"Haha chị còn muốn nuôi em mập hơn nữa, 90 cân vẫn rất gầy"
"Thôi em nghỉ ngơi đi chiều còn học <333"
"Chị cũng nghỉ ngơi đi nha"
"Ok vậy buổi chiều tan học chị sẽ qua đón em"
Sau khi nhắn tin xong, Bạch Tiểu Giang ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt u tối của Ngôn Thanh khiến cô hơi giật mình, cô hỏi:
"Sao vậy Ngôn Thanh?"
"A mình thấy hơi chóng mặt thôi"
Bạch Tiểu Giang gật gù đáp:
"Ừ thế cậu có cần lên phòng y tế không? Vừa khám chân vừa khám đầu luôn"
"Không cần đâu, mình ngồi một lát sẽ đỡ thôi"
"Mà nè, cậu bảo cậu có người yêu, vậy thì người đó là trai hay gái vậy?"
"Cậu hỏi cái này làm gì?"
"A mình xin lỗi, mình cũng không có ý gì đâu, chỉ là... chỉ là...có chút tò mò thôi"
"Người yêu mình là con gái, chị ấy cũng đang ở đây"
Thông tin này đối với Ngôn Thanh khiến cô cảm thấy rất sốc, cô trợn tròn mắt hỏi lại:
"Hai người... yêu nhau lâu chưa? Mình chỉ cảm thấy ngưỡng mộ thôi"
"Hơn một năm." Cô cảm giác như mấy câu hỏi của Ngôn Thanh giống tra khảo hơn là hỏi thăm.
"Được rồi mình lên giảng đường trước đây, cũng sắp vào tiết rồi." Bạch Tiểu Giang vừa nói vừa khoác balo đứng dậy. Ngôn Thanh sững sờ nói:
"Mình cũng muốn lên giảng đường, chiều nay mình học phòng A tòa B. Còn cậu?"
Bạch Tiểu Giang đứng im không nói gì. Ngôn Thanh hai mắt sáng lên hỏi lại:
"Chân mình hiện giờ đang rất nhức a~ Nốt lần này thôi nha"
"Thôi được rồi, cậu đứng dậy đi"
Trên đường lên giảng đường ở tầng năm, hai người vốn dĩ định đợi thang máy nhưng nhìn số lượng sinh viên xếp hàng dài thế kia căn bản có đợi thêm nửa tiếng nữa chắc mới tới lượt. Bạch Tiểu Giang thở dài lắc đầu nói:
"Chắc là phải leo thang bộ thôi. Cậu đi không hay là đợi thang máy"
"Tất nhiên là mình đi cùng cậu"
Sau khi dìu Ngôn Thanh lên được tầng hai, Tiểu Giang tốn khá nhiều sức và rất mất thời gian, còn có chưa tới mười phút nữa tiết học sẽ bắt đầu. Cô sợ rằng dìu Ngôn Thanh thêm ba tầng nữa có mà muộn học mất. Bạch Tiểu Giang liền nói:
"Cứ thế này mình sẽ vào lớp muộn mất. Để mình bế cậu đi cho nhanh có được không?"
Ngôn Thanh trong lòng nở đầy hoa, cô mỉm cười nói:
"Xin lỗi đã làm phiền, mình cũng không muốn ảnh hưởng đến cậu như vậy. Mình nhất định sẽ báo đáp cậu"
"Không cần đâu"
Bạch Tiểu Giang thập phần cảm thấy may mắn khi vừa vào đến giảng đường thì giáo sư bắt đầu điểm danh, suýt chút nữa thì... cô liếc nhìn sang Ngôn Thanh thầm nghĩ với ánh mắt thâm trầm. Ngôn Thanh xấu hổ nói:
"Cảm ơn cậu"
"Nhưng mà cậu cũng thật khỏe nha, bế mình đi một mạch như vậy cũng không thấy cậu mệt"
Ai bảo không mệt? Mệt thấy bà là đằng khác
Tuy nhiên đấy chỉ là suy nghĩ trong lòng chứ Tiểu Giang giữ khuôn mặt lạnh nói:
"Suỵt. Giáo sư sắp điểm danh đến mình rồi"
Ngôn Thanh liền ngoan ngoãn ngồi im lặng. Nhớ lại lúc nãy mình được cậu ấy bế như vậy, cô cảm giác cả người đều nóng ran, tim còn đập rất nhanh. Trên người Tiểu Giang còn có mùi hương rất dễ chịu. Một cô gái còn có thể khỏe như vậy sao? Nghĩ đến đây không hiểu sao cô lại nghĩ đến một số chuyện xấu hổ. Lắc lắc đầu tập trung nghe giáo sư giảng bài.
Sau khi kết thúc tiết học, mọi người vươn vai đứng dậy chuẩn bị ra về, tuy nhiên cũng có khá nhiều người chạy lại hỏi giáo sư những vấn đề họ thắc mắc. Bạch Tiểu Giang chuẩn bị ra về thì đột nhiên Ngôn Thanh giữ tay cô lại xấu hổ nói:
"Cậu có thể dìu mình ra cổng trường được không? Tài xế nhà mình chắc là đang đỗ xe ở ngoài đấy"
Lúc nãy ai nói là lần cuối nhỉ
"Sao cậu không đợi thang máy rồi gọi tài xế ra dìu cậu vậy"
"Mình chỉ nói chắc là chứ không có nói chắc chắn. Có được không đợi thang máy cùng mình xong dìu mình ra cổng trường thôi. Chắc cậu không phiền đâu nhỉ?"
Bạch Tiểu Giang quan sát cũng may là thang máy lúc này có thể chờ được, không quá đông như đầu giờ chiều. Được rồi lần này thì phải chờ thang máy thôi, cô thề rằng lần sau phải tránh xa cô gái này mới được. Khoảng mười phút sau, hai người mới thuận lợi xuống tầng một, Bạch Tiểu Giang một lần nữa dìu Ngôn Thanh ra cổng trường.
Trên đường đi, Ngôn Thanh cố ý dựa gần sát Tiểu Giang. Tô Hồng Sương đang ngồi trong xe, bỗng từ đằng kia cô nhìn thấy Bạch Tiểu Giang đang dìu cô gái nào đó, hai người họ dường như muốn dính sát vào nhau như vậy. Cô gái kia còn khoác tay em ấy, còn có vẻ mặt kia cứ nhìn chằm chằm Tiểu Giang của cô như vậy, Tô Hồng Sương cảm thấy rất khó chịu.
Ra đến cổng trường, Ngôn Thanh cười nói:
"Cảm ơn cậu Tiểu Giang, cậu vất vả rồi. Chắc có lẽ hơi tắc đường nên tài xế nhà mình chưa đến nơi"
"Nhân tiện mình có thể xin wechat của cậu được không?" Cô vừa nói vừa cầm lấy tay Bạch Tiểu Giang.
Tiểu Giang sởn hết da gà đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, cô nhìn tên người kia mỉm cười nhìn Ngôn Thanh nói:
"Xin lỗi cậu, mình phải đi trước rồi"
Nói xong cô vội xoay người rời đi, từ đằng kia cô nhìn thấy chiếc xe Volvo đắt tiền kia không phải của Tô Hồng Sương thì là của ai. Cô mỉm cười vội chạy đến mở cửa xe nhưng đột nhiên không mở được, cô cố mở thêm mấy lần nữa nhưng là vẫn không được. Bạch Tiểu Giang cảm thấy khó hiểu, vì là cửa ô tô đã được dán kính chống nhìn trộm cho nên cô không thể nhìn thấy được người bên trong. Cô lấy tay gõ gõ cửa kính, cửa ô tô dần hạ xuống. Đập vào mắt cô là gương mặt lạnh lùng của Tô Hồng Sương khiến cô cảm thấy sợ hãi.
"Chị... mở cửa cho em với a"
"Em tự đi bộ về đi"
"Á sao lại thế? Không phải chị bảo chở em đi chơi sao?"
"Không chơi gì hết giờ chị không có hứng"
Chị ấy đến tháng sao
"Em đã làm gì sai sao?"
"Đừng bắt em đi bộ về mà huhu, chị không biết đâu, hôm nay chân em rất đau đấy. Hơn nữa toàn thân đều đau nhức"
Tô Hồng Sương nghe được trong lòng có chút sợ hãi, vội vàng hỏi lại:
"Làm sao mà đau?"
"Chị phải mở cửa em mới nói được chứ." Bạch Tiểu Giang ủy khuất nhìn cô.
Cửa xe vừa được mở ra, Bạch Tiểu Giang vội vàng bổ nhào đến ôm cô, kể khổ:
"Chị không biết đâu, hôm nay em phải bế Ngôn Thanh từ tầng hai lên tầng năm lận đấy. Cậu ấy còn rõ nặng nữa chứ"
Bắt được ý trọng điểm, Tô Hồng Sương nhíu mày nhìn cô:
"Ngôn Thanh là cô gái ban nãy?"
Bạch Tiểu Giang ngạc nhiên hỏi lại:
"Chị nhìn thấy?"
"Là cậu ấy bảo chân mình bị đau cho nên không đi được, vì thế mới nhờ em giúp"
"Chị... ghen sao?"
Tô Hồng Sương liếc nhìn nói:
"Không có"
Ây vẻ mặt này nhất định là có rồi
"Em thề lần sau sẽ không gần cậu ấy nữa"
"Còn có lần sau?"
Tiểu Giang sợ hãi nói:
"A không có lần sau"
"Chị đừng giận em nha, tối nay nhất định em sẽ đấm lưng xoa bóp cho chị hì hì." Cô vừa nói vừa cười với Tô Hồng Sương. Nụ cười này thật khiến người khác cảm thấy xao xuyến. Tô Hồng Sương tiến đến vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Giang.
"Không cho phép em bế ai khác ngoài chị nhớ chưa?"
"Vâng nhất định, em chỉ bế mỗi chị thôi"
"Tối nay em biết tay chị, xem chị trừng phạt em thế nào"
Nói xong, hai người trao nhau nụ hôn nồng nhiệt, Tô Hồng Sương chiếm thế thượng phong đè Tiểu Giang dựa vào ghế. Sau khi thỏa mãn cô mới lái xe rời đi. Ngôn Thanh vẫn đứng nãy giờ quan sát chiếc xe này. Lúc nãy định xin Tiểu Giang Wechat còn chưa xin được cậu ấy đã vội chạy lại ra chiếc xe đằng kia. Ngôn Thanh thầm đoán chắc hẳn đấy là chiếc xe bạn gái của cậu ấy, cô bỗng nổi lên một tầng ý hận thù.