Sau khi ăn sáng xong, Lâm Tuệ mới kiểm tra điện thoại, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của ba mẹ. Cô vỗ trán một cái mới chợt nhớ ra là chưa gọi điện về cho họ báo trước, ngay lập tức Lâm Tuệ bấm gọi lại cho ba mình:

"Ba ạ, con xin lỗi vì hôm qua không báo trước, con đi ăn sinh nhật Tiểu Giang rồi ngủ quên ở nhà cậu ấy." Cô có chút chột dạ nói.

"A vậy sao? còn tưởng con có chuyện gì mà cả đêm không về, được rồi nếu mấy đứa lâu rồi không gặp thì cứ đi chơi với nhau vài hôm đi"

"Vâng ạ, con cảm ơn ba, lát con sẽ về luôn"

"Ừ thế con về cẩn thận, ba cúp máy nhé?"

Diệp Đào Ngọc đang rửa bát cũng vô tình nghe được cuộc trò chuyện của ba con họ, nghe được Lâm Tuệ nói dối là ngủ ở nhà Tiểu Giang trong lòng không khỏi có chút chua, nàng nói:

"Ai nha thì ra là em ngủ ở nhà của Tiểu Giang cơ đấy"

Lâm Tuệ đỏ mặt nói:

"Không phải, em là sợ ba lo lắng cho nên... nên..."

"Hmm, nếu em nói là ngủ ở nhà chị thì ba em sẽ lo lắng sao?"

"Ơ... em... không có... ý đó"

Diệp Đào Ngọc thấy bộ dáng lúng túng của Lâm Tuệ liền cười ha hả, tranh thủ úp nốt bát đũa.

"Để lát chị đưa em trở về"

"Nhưng chị còn phải đi làm nữa mà, nếu chị không yên tâm thì có thể gọi anh Phúc Nhị đến là được a"

"Không sao, cứ để chị." Nàng vừa nói vừa mỉm cười xoa đầu em ấy. Lâm Tuệ xấu hổ cúi cúi đầu.

Thay quần áo xong, Lâm Tuệ đứng đợi Diệp Đào Ngọc ở phòng khách. Hôm nay Diệp Đào Ngọc diện một chiếc áo sơ mi voan mỏng tay bồng phối với chân váy bút chì ôm body, nàng đi đôi giày cao gót đen 10cm bước xuống cầu thang, Lâm Tuệ nhìn đến ngây người. Mãi khi Diệp Đào Ngọc bước đến trước mặt cô, nàng cười ha hả nói:

"Sao nhìn chị chằm chằm vậy hả?"

Không đợi hồi âm, Diệp Đào Ngọc ghé sát mặt Lâm Tuệ, tay nàng nhẹ nhàng sờ cằm rồi nâng mặt em ấy cười quyến rũ hỏi:

"Chị có xinh không?"

"A... có, chị rất xinh"

Cảm thấy trêu chọc Lâm Tuệ rất vui, mỗi khi chọc cho em ấy đỏ mặt xấu hổ nàng liền có ý nghĩ muốn em ấy. Nàng nhẹ nhàng di chuyển ngón tay vuốt ve đôi môi mềm mại của Lâm Tuệ, một giây sau nàng cúi xuống hôn môi cô, nụ hôn trở nên sâu dần cho tới khi Lâm Tuệ ưm một tiếng rồi đẩy Diệp Đào Ngọc ra, cô đỏ mặt nói:

"Chị không phải đi làm sao? Sẽ muộn mất"

"Muộn một hôm cũng không sao." Nói xong nàng tiếp tục cúi đầu hôn Lâm Tuệ, bàn tay không an phận của nàng vuốt ve tấm lưng cách một lớp áo sơ mi mỏng của em ấy. Cuối cùng cũng thỏa mãn nàng mới rời đi nụ hôn nóng bỏng kia, nói:

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Vừa nói xong thì nàng nắm tay Lâm Tuệ đi ra cửa.

Sau khi đưa Lâm Tuệ trở về nhà, Diệp Đào Ngọc dặn dò cô một chút sau đó nói:

"Tối chị đưa em về nhà ba mẹ chị ăn cơm có được không? Chị còn có rất nhiều điều muốn nói với em a~"

"Cho chị gửi lời hỏi thăm ba mẹ em nha"

Lâm Tuệ cười tươi đồng ý gật đầu đáp:

"Vâng nhất định. Chị đi làm cẩn thận, em vào nhà trước đây." Nói rồi cô bước xuống xe cho tới khi nhìn thấy xe của Diệp Đào Ngọc biến mất ở khúc rẽ mới bước vào nhà.

Về đến nhà chào hỏi ba mẹ một câu rồi bước vào trong phòng. Ngồi trên giường, cô nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra, cảm thấy mọi chuyện tựa như một giấc mơ. Không tin được lớp phòng bị mình đã cố tạo ra trong suốt ngần ấy tháng ngày, cứ nghĩ là đã thoát khỏi chị ấy nhưng ngay khi cả hai gặp mặt ở biệt thự Diệp Gia, cô lại một lần nữa cảm thấy mình đã tốn công vô ích rồi. Nhưng chợt nghĩ đến bệnh đau dạ dày của Diệp Đào Ngọc, cô lại thấy đau lòng, nhắn tin:

"Chị lần sau uống ít rượu thôi, hứa với em có được không?"

Đang ngồi làm việc, chợt nhận được tin nhắn của Lâm Tuệ, nàng mở tin nhắn ra đọc, không khỏi mỉm cười hạnh phúc, sau đó nhanh chóng nhắn lại:

"Chỉ cần em không rời bỏ chị, nhất định chị sẽ không dám uống nhiều nữa haha"

"Giờ em là của chị rồi, còn sợ em rời bỏ chị sao? Chị làm việc tiếp đi, không làm phiền chị nữa"

"Được rồi bảo bối của chị, yêu em"

"Em cũng yêu chị"

Đặt điện thoại xuống bàn, nàng tiếp tục tập trung làm việc, đây là lần đầu tiên sau hơn một năm tâm trạng nàng mới vui vẻ được như thế này.

...

Đến giờ tan tầm, Diệp Đào Ngọc lái xe đến nhà Lâm Tuệ, tiện thể vào thăm hỏi ba mẹ em ấy. Hai người họ khi thấy Diệp Đào Ngọc mặc dù cũng muốn mời nàng ở lại ăn cơm, nhưng sợ cơm nhà bình dân nàng ăn không quen cho nên cũng ngại mời ở lại. Ngồi trò chuyện một hồi thì Lâm Tuệ thay một bộ đồ lịch sự rồi xin phép ba mẹ cho cô đi với chị ấy. Ba Lâm cũng rất vui vẻ cười nói:

"Haha Tiểu Tuệ nhà bác còn nhiều thiếu sót mong cháu chiếu cố con bé nhiều hơn"

Cô đỏ mặt nhẹ nhàng nói:

"Ba..."

"Haha cháu sẽ"

Nói rồi hai người tạm biệt ba mẹ Lâm rồi mau chóng quay trở về biệt thự Diệp Gia. Đang lái xe, Diệp Đào Ngọc quay sang nhìn Lâm Tuệ rồi hỏi:

"Cuối tuần em phải quay trở lại Đức rồi đúng không?"

"Vâng." Tự nhiên Lâm Tuệ cảm thấy có chút nhớ nhung chị ấy không muốn đi học nữa, nhưng ý nghĩ sau đó nhanh chóng bị cô phủ nhận.

"Vậy trước hôm đó em có thể dành thời gian với chị được không?"

Ánh mắt nóng bỏng của Diệp Đào Ngọc nhìn cô như vậy đương nhiên Lâm Tuệ không từ chối được.

Đến nơi, Diệp Đào Ngọc nắm tay Lâm Tuệ bước vào trong nhà, ba mẹ Diệp thấy Lâm Tuệ liền hớn hở kéo cô lại ngồi trò chuyện. Mẹ Diệp nói:

"Hôm nay cháu nhất định phải ở lại ăn cơm đó nha, bác đặc biệt nấu rất nhiều món ngon, chẳng mấy chốc cháu phải sang Đức rồi, gia đình ta sẽ rất nhớ cháu a"

Lâm Tuệ cảm thấy ấm áp mỉm cười nói:

"Vâng cháu cũng sẽ rất nhớ mọi người"

"Thôi được rồi hai đứa đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn thôi, bác đã nấu xong cả rồi"

Ngồi vào bàn ăn, Trình Ánh Như gắp rất nhiều món cho Lâm Tuệ, Diệp Đào Ngọc thấy thế liền chọc ghẹo mẹ:

"Sao mẹ không gắp cho con vậy? Chỉ quan tâm em ấy thôi sao?"

Bà đưa ánh mắt liếc nhìn nàng rồi nói:

"Lớn thế rồi còn đòi mẹ gắp, con xem con bao nhiêu tuổi rồi hả? Tiểu Tuệ còn nhỏ hơn con nhiều, con phải quan tâm con bé chứ sao lại nhõng nhẹo với ta như vậy?"

Lâm Tuệ ở một bên nghe được liền bật cười nhìn Diệp Đào Ngọc, rồi cả nhà cũng cười theo. Trên bàn ăn cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện rất nhiều thứ, hỏi han tình hình học tập của Lâm Tuệ, cuộc sống nơi đất khách quê người như thế nào các thứ. Vừa lúc ăn xong thì trời đột nhiên đổ cơn mưa to như trút nước, Lâm Tuệ có chút lo lắng, cô không thích trời mưa, mỗi lần trời mưa to là cô lại nghĩ đến ngày Lâm Dĩ qua đời, trong lòng vẫn chưa quên cái chết của em trai. Thấy vẻ mặt buồn phiền của Lâm Tuệ, nàng biết em ấy nghĩ đến việc gì liền nói:

"Em ra phòng khách với ba mẹ chị đi, để bát đũa đó chị dọn dẹp cho"

"Tiểu Tuệ cháu cứ để đó Tiểu Ngọc lo, cháu ra đây ngồi với ta đi"

Cô cảm giác về Diệp Gia có chút thụ sủng nhược kinh, cuộc sống sung sướng như vậy bao nhiêu người mơ ước mà không được, nay cô được hưởng điều đó, cảm giác vẫn hơi ngại ngùng. Cô thầm nghĩ phải cố gắng tự chủ tài chính không được dựa dẫm vào chị ấy mãi được, cô sợ càng dựa dẫm vào chị ấy sẽ trở thành thói quen của cô mất, tuy nhiên thi thoảng dựa dẫm thì vẫn không sao.

Mưa bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu tạnh mà càng ngày mưa càng nặng hạt, trên ti vi dự báo rằng sẽ mưa to hết đêm nay, có lẽ Lâm Tuệ không trở về nhà được, mẹ Diệp lo lắng nói:

"Đêm nay cháu cứ ngủ ở nhà ta đi, mưa to thế này cũng không về được. Nhà bác cũng có phòng dành cho khách nhưng lâu rồi không dọn dẹp nên có chút bụi bẩn, nếu không thì cháu ngủ chung phòng với Tiểu Ngọc cũng được"

"A... cháu." Cô vừa nói vừa nhìn Diệp Đào Ngọc, nàng cũng vừa dọn dẹp xong thì nghe được câu nói kia của mẹ, trong lòng thầm biết ơn mẫu hậu đại nhân. Nàng mỉm cười nói:

"Phòng chị cũng rất rộng, em không cần lo"

Ai lo chứ

Ngồi trò chuyện với ba mẹ Diệp cũng đã đến 22h, Lâm Tuệ cảm thấy có chút buồn ngủ nên xin phép lên phòng trước, Diệp Đào Ngọc đang làm việc thì nhìn thấy Lâm Tuệ bước vào, nàng nói:

"Em thay đồ ngủ đi cho thoải mái. Để chị tìm giúp em một bộ"

Mở tủ đồ ra, Lâm Tuệ thấy chị ấy có rất nhiều quần áo đắt tiền, lại nhìn sang đồ ngủ thì toàn thấy những bộ váy lụa hai dây khiến mặt cô có chút đỏ ửng. Lấy tạm một bộ ra đưa cho Lâm Tuệ, nàng nói:

"Em mặc tạm cái này đi"

Miễn cưỡng nhận lấy rồi đi thay, quả thật cô chưa bao giờ dám mặc những bộ đồ gợi cảm như thế này, chần chừ mãi mới thay ra được. Cô xấu hổ bước ra khỏi nhà tắm, Diệp Đào Ngọc nhìn đến mê mẩn, Lâm Tuệ đỏ mặt bước lên giường nằm lấy chăn che kín mít hở mỗi đầu.

"Haha em xấu hổ gì chứ, có cái gì của em mà chị chưa từng nhìn đâu"

Lâm Tuệ xấu hổ ngồi vực dậy lấy tay che miệng chị ấy

"Chị không được nói cái này"

Nhưng ngay khi cô ngồi dậy, dây áo bên trái tuột xuống lộ ra cảnh xuân bên trong. Trong lòng Diệp Đào Ngọc cảm thấy ngứa ngáy đè Lâm Tuệ xuống giường, hơi thở gấp gáp nói:

"Tiểu quỷ, em có biết bộ dáng em bây giờ rất câu nhân không?"

"Em..."

Không đợi Lâm Tuệ nói xong, nàng nhanh chóng chặn lại đôi môi mềm mại kia, hai tay không ngừng xoa nắn ngực Lâm Tuệ khiến cô ngửa cổ rên rỉ, cô giật mình vội lấy mu bàn tay che miệng lại. Diệp Đào Ngọc thấy thế xấu xa nói:

"Ngoan, không sao, phòng chị cách âm rất tốt~"

.......

Sau khi làm xong, cả hai mệt rã rời ôm nhau ngủ, Lâm Tuệ nép vào lòng Diệp Đào Ngọc như một chú chim non hết sức dễ thương, nàng thề rằng nguyện bao bọc em ấy cả đời như vậy, lấy tay xoa đầu Lâm Tuệ một cái rồi nàng cũng nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play