Diệp Đào Ngọc quyết định lập thêm tài khoản Wechat phụ để kết bạn với Lâm Tuệ, ngàn lần hi vọng em ấy đồng ý. Nàng để tên tài khoản là Thỏ Bunny - đây là nhân vật hoạt hình nổi tiếng. Đắn đo một hồi thì quyết định để ảnh đại diện là một chú chó Poodle giống với con mà Lâm Tuệ hay đăng lên Weibo lần trước, rồi nhấn gửi kết bạn hi vọng được em ấy chấp nhận.
Bên này, Lâm Tuệ vừa tắm rửa xong, cô lấy điện thoại kiểm tra một chút. Vào Wechat thấy có lời mời kết bạn, nhìn đến ảnh đại diện của người kia, trong lòng cảm thấy đau lòng. Đó rất giống với chú cún Lâm Tuệ từng nuôi, cô còn đặt tên nó là Mio, do một lần Mio đi lạc nên cô đã vĩnh viễn không thể nhìn thấy nó được nữa. Hình như người kia cũng nuôi chó, có chút giống Mio. Lâm Tuệ trước giờ không có thói quen kết bạn với người lạ, nhưng lần này là ngoại lệ, liền đồng ý kết bạn.
Một lát sau, Diệp Đào Ngọc được chấp nhận lời mời, cảm thấy vui vẻ không tả được, nàng ôm điện thoại lăn qua lăn lại trên giường, thậm chí còn nhìn đi nhìn lại vào điện thoại để xác nhận sự thật một lần nữa. Cũng đã khuya rồi cho nên nàng tắt đèn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lâm Tuệ thích nghi rất nhanh với cuộc sống ở đây, trong lớp cô vô cùng năng nổ, chịu khó giơ tay phát biểu khiến giáo sư rất hài lòng về cô. Lâm Tuệ biết mọi người ở đây ai cũng đều giống như học bá, cho nên cô càng phải nỗ lực, cố gắng hơn rất nhiều so với lúc học ở Bắc Kinh. Với năng lực như vậy, cô có thể dễ dàng xin được học bổng từ chính phủ Đức, giúp cô tiết kiệm được một khoản tiền lớn.
Ăn tối xong, cô vùi đầu vào học tiếp, quả thật nhiều lúc cảm thấy khó và có chút nản, nhưng nghĩ đến gia đình, nghĩ đến tương lai cô phải ráng học cho tốt.
Nhiều lần trong giấc mơ, cô thường hay mơ về Diệp Đào Ngọc, thậm chí có một lần còn mơ cả mộng xuân với chị ấy, làm cô cảm thấy xấu hổ không thôi. Cô không ngừng trách bản thân thật biến thái. Lâm Tuệ hi vọng rằng thời gian sống ở Đức sẽ khiến cô nhanh chóng quên đi chị ấy.
Tuy học hành vất vả, nhưng Lâm Tuệ rất ít khi thức quá khuya để học, cô thường dậy sớm tranh thủ học bài. Thời gian rảnh vẫn duy trì việc tập thể dục, ăn uống điều độ vì cô nghĩ rằng mình phải yêu thương bản thân mình trước thì người khác mới có thể yêu thương mình được.
Đã một tuần kể từ hôm được Lâm Tuệ chấp nhận lời mời, Diệp Đào Ngọc hôm nay mới gửi được tin nhắn làm quen, nhưng vì lệch múi giờ cho nên Lâm Tuệ ngày hôm sau mới trả lời được tin nhắn. Vài dòng tin nhắn qua lại, Lâm Tuệ cũng biết được người kia từng tốt nghiệp thạc sỹ bên Châu Âu, liền nhắn tin hỏi han kinh nghiệm học tập. Ở bên này, Diệp Đào Ngọc mỉm cười không thôi, nhanh chóng chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm của mình khi đi học ở Anh. Nàng không nói cho Lâm Tuệ biết mình tốt nghiệp ở Anh, mà chỉ nói là đã từng học ở Châu Âu, sợ em ấy sẽ nghi ngờ.
Bỏ qua chuyện học tập, Diệp Đào Ngọc run rẩy nhắn tin hỏi một câu:
"Em có người thương chưa?"
Đọc được dòng tin nhắn kia, Lâm Tuệ liền suy nghĩ đến Diệp Đào Ngọc, nhưng cô lại lắc lắc đầu, bình tĩnh nhắn lại:
"Em có một người, nhưng em biết bọn em không thích hợp, cho nên em đang cố quên người ta"
Tim Diệp Đào Ngọc liền đập liên hồi, vội vàng muốn hỏi lại, không biết chắc được người em ấy đang nói có phải mình hay không:
"Em ưu tú như vậy làm sao lại có người không thích hợp với em được chứ?"
Qua ngày hôm sau, Lâm Tuệ mới nhắn lại:
"Chị không biết đâu, chị ấy thật sự rất ưu tú, còn đang điều hành cả một công ty lớn ở Bắc Kinh, hơn nữa... ba mẹ chị ấy đều muốn chị ấy kết hôn với một người đàn ông cũng ưu tú như vậy. Còn em thì..."
Diệp Đào Ngọc đọc xong trăm phần trăm nghĩ rằng người em ấy đang nói đến là mình, nàng không nhịn được vui vẻ, thế mà mạnh miệng nói không thích mình, hóa ra là vì ba mẹ với cái tên Bách Phong kia, nàng liền nhắn xác nhận lại:
"Em thích con gái sao?"
Lâm Tuệ không giấu giếm trả lời:
"Đúng vậy ạ"
Cô nhắn hỏi ngược lại:
"Vậy chị thì sao? Đã có đối tượng chưa?"
Diệp Đào Ngọc ủ rũ nhắn lại:
"Chị cũng thích một cô bé nhưng em ấy rời bỏ chị rồi, phải làm sao đây a~"
Lâm Tuệ không tin được hỏi lại:
"Vì sao vậy?"
"Vì em ấy rất là hư nha, chị nhất định sẽ bắt em ấy trở về"
Lâm Tuệ:...
"Vậy sau khi học thạc sỹ xong em có trở về Bắc Kinh không?"
"Em có, em sẽ trở về dạy ở Bắc Ngoại"
"Wow em thật sự rất giỏi đó nha~"
Khi biết em ấy sẽ trở về dạy ở Bắc Ngoại, Diệp Đào Ngọc cảm thấy vô cùng tự hào, rất muốn ôm em ấy một cái, nhưng lần này phải biết kiểm soát cảm xúc của mình, không được dọa em ấy chạy mất nữa, nàng thật sự đã rất sợ.
...
Đã kết thúc xong học kì đầu tiên, buổi tối Bạch Tiểu Giang chuẩn bị đi ngủ thì cô nhận được tin nhắn của Tô Hồng Sương:
"Nè, mấy hôm nữa chị sẽ sang Úc đi công tác, em có muốn đi chơi với chị không?"
Sao chị ấy suốt ngày sang đây đi công tác vậy???
Dù nghĩ như vậy, nhưng khi được rủ đi chơi đương nhiên Bạch Tiểu Giang liền đồng ý
"Ok được ạ"
Hai người họ quyết định đi đến công viên giải trí Adventure ở thành phố Melbourne. Ở đây mọi người có thể nằm trên chiếc phao và thả người theo dòng sông lười bao quanh công viên, vì vậy Tô Hồng Sương và Bạch Tiểu Giang đặc biệt chuẩn bị cả đồ bơi. Hai người họ chơi rất nhiều trò chơi mạo hiểm, căn bản là Bạch Tiểu Giang rất hưởng thụ, còn Tô Hồng Sương mỗi lần chơi xong là mặt như không còn giọt máu nào, cô rất ngưỡng mộ tinh thần của giới trẻ bây giờ, có lẽ mình đã quá già để có thể trải nghiệm mấy trò như vậy.
Bạch Tiểu Giang thấy chị ấy như vậy có chút lo lắng hỏi:
"Này nếu chị sợ thì đừng chơi nữa, giờ mặt chị trắng bệch hết cả rồi"
"Ai nói chị sợ, mấy trò này thì nhằm nhò gì"
Còn mạnh miệng
Bạch Tiểu Giang ghé sát vào mặt Tô Hồng Sương lưu manh nói:
Thấy mỹ nữ đã nổi giận, Bạch Tiểu Giang nhanh chóng dỗ dành:
"Ây nếu không thì mình chơi trò máng trượt bể bơi đi, chị thấy sao?"
"Được.. được rồi"
Nói rồi hai người nhanh chóng đi thay đồ bơi, Tô Hồng Sương diện một bộ đồ bikini đỏ chót rất nổi bật, tôn lên dáng người vô cùng hoàn mỹ, bộ ngực đầy đặn cùng với xương quai xanh vô cùng mê người, làn da mềm mịn làm người ta không khỏi ghen tỵ, vòng eo không chút mỡ thừa, thu hút không ít ánh mắt vừa ngưỡng mộ mà còn có cả ghen tỵ. Bạch Tiểu Giang cũng mải nhìn đến mê mẩn, cô nhìn ngực chị ấy rồi quay sang nhìn ngực mình thầm nghĩ chị ấy ăn gì mà ngực to thế không biết. Tô Hồng Sương bắt gặp ánh mắt Bạch Tiểu Giang chăm chú nhìn mình không khỏi có chút xấu hổ, ho nhẹ hai tiếng, lúc này Bạch Tiểu Giang mới biết mình thất lễ, xấu hổ gãi tai rồi nói:
"Mình bắt đầu thôi"
Tô Hồng Sương thập phần hài lòng với biểu cảm ban nãy của Bạch Tiểu Giang, thật ra cô không thích chơi mấy trò như vậy lắm, chủ yếu là vì muốn lộ chút da thịt trước mặt em ấy nên mới đồng ý chơi. Bạch Tiểu Giang thấy có rất nhiều ánh mắt thèm thuồng của đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực no đủ của Tô Hồng Sương, liền cảm thấy rất tức giận, ánh mắt như tóe ra lửa liếc nhìn bọn họ. Bọn họ cảm thấy sợ hãi nên mới thu hồi lại tầm mắt. Bạch Tiểu Giang lúc này kéo tay của Tô Hồng Sương vào phòng thay đồ nói:
"Hôm nay em thấy hơi mệt nên không muốn chơi tiếp nữa"
Tô Hồng Sương lo lắng hỏi lại:
"Em không sao chứ? Nếu không thì chị đưa em về nghỉ ngơi"
Bạch Tiểu Giang lại liếc nhìn bộ ngực kia một lần nữa rồi nghĩ thầm đúng là dụ sói mà
Thay đồ xong xuôi, cả hai quay trở lại xe của Tô Hồng Sương, Bạch Tiểu Giang vẫn cảm thấy có chút chua, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, hai tay khoanh trước ngực rồi quay mặt ra ngoài cửa ô tô, cả người dựa hoàn toàn vào ghế. Tô Hồng Sương thấy thế vô cùng lo lắng hỏi:
"Em mệt lắm không?" Nói rồi cô vươn người tới gần Bạch Tiểu Giang lấy tay sờ lên trán của em ấy. Bạch Tiểu Giang cảm thấy trên trán có chút mát lạnh giật mình quay đầu lại thì vô tình chóp mũi hai người chạm vào nhau. Tô Hồng Sương hơi thở rối loạn, mặt đỏ như trái cà chua chín, cô nhẹ nuốt nước bọt, đưa ánh mắt nhìn xuống đôi môi đỏ mọng của Bạch Tiểu Giang, có ý nghĩ muốn hôn thử. Nhưng lúc này Bạch Tiểu Giang đột nhiên quay đầu ra cửa sổ, một tay chống cằm. Tô Hồng Sương cảm thấy có chút mất mát, chợt nhìn đến vành tai đỏ bừng của Bạch Tiểu Giang, cô nở một nụ cười hài lòng.
Vẫn còn muốn trêu chọc Bạch Tiểu Giang, cô tiếp tục xích lại gần em ấy, ghé sát vào tai nói một câu khiến Bạch Tiểu Giang nổi hết cả da gà:
"Tiểu Giang a~ em ổn chứ?"
Bạch Tiểu Giang vẫn án binh bất động tại chỗ, tai ngày càng đỏ hơn, Tô Hồng Sương nở nụ cười xấu xa làm như vô tình đôi môi chạm vào vành tai tinh xảo nóng rực kia. Bạch Tiểu Giang run nhẹ một cái cách xa Tô Hồng Sương, cô nói:
"Chúng ta có thể về được chưa?"
Lúc này, cô mới buông tha cho Bạch Tiểu Giang và lái xe đưa em ấy trở về. Bạch Tiểu Giang đang sống một mình tại một căn hộ gần trường học, đây là căn hộ anh trai cô mua cho để tiện cho việc đi lại của Bạch Tiểu Giang.
Về đến nơi, Bạch Tiểu Giang nói tạm biệt rồi định mở cửa xe, bỗng Tô Hồng Sương lên tiếng:
"Em không định mời chị vào nhà uống nước hay sao? Bây giờ chị đang rất khát nước"
Chị khát thì có thể vào siêu thị ngay bên kia mua nước cũng được mà
Nhưng nếu nói câu đó có vẻ hơi bất lịch sự, với lại Tô Hồng Sương đã yêu cầu như vậy thì cô cũng không thể từ chối, đành đồng ý. Hai người vừa vào nhà thì Tô Hồng Sương quan sát đánh giá một hồi, tông nhà chủ đạo là màu trắng, cảm giác thư thái nhẹ nhàng, nhà rất rộng rãi thoáng mát. Hỏi ra thì mới biết được là anh trai mua cho em ấy.
Rót cho Tô Hồng Sương một ly nước, nhưng không may bị vấp, vì vậy nước trong tay cô hất thẳng vào người chị ấy, còn Bạch Tiểu Giang thì ngã đùng một cái nhưng trên tay vẫn giơ cao ly nước để nó không bị vỡ. Bị ngã đau như vậy cô hét lớn một tiếng, mặt không ngừng nhăn nhó. Tô Hồng Sương nhanh chóng đến đỡ cô dậy, vội vàng hỏi han, nhưng mà Bạch Tiểu Giang không nghe được gì hết, cô ngồi nhăn nhó một lúc cơn đau mới tiêu dần đi.
Lúc này cô mới nhìn thấy toàn thân Tô Hồng Sương đều ướt sũng, cảm thấy có lỗi nói:
"Em xin lỗi, là em hậu đậu quá, chị có thể mặc tạm áo của em cũng được"
Nhìn tủ đồ một hồi, căn bản là áo sơ mi của mình Tô Hồng Sương có thể mặc vừa, nhưng còn áo ngực thì... có lẽ sẽ hơi chật, cô cầm tạm lấy một cái rồi đưa cho chị ấy:
"Chị vào thay tạm đồ ra đi, nếu không vừa thì để em chạy xuống mua cho chị cái khác"
Sau khi Tô Hồng Sương thay đồ của Bạch Tiểu Giang vào thì đúng là cái áo ngực có hơi bé một chút, đột nhiên nghĩ ra cái gì, cô nói vọng từ trong nhà tắm:
"Tiểu Giang à chị không mặc được áo trong, em có thể giúp chị cài được không?"
Bạch Tiểu Giang thầm nghĩ thế bình thường chị ấy tự mặc kiểu gì?
Cô tiếp tục nài nỉ:
"Có được không a~"
Bạch Tiểu Giang xấu hổ bước đến gõ cửa phòng tắm, sau đó cửa ngay lập tức được mở ra. Cô ngay lập tức nhìn thấy chị ấy lấy tay che ngực, dây áo buông thõng ở hai bên, trên mặt Tô Hồng Sương ửng đỏ, nhìn bộ dạng rất câu người. Bạch Tiểu Giang thầm nghĩ nếu mình là đàn ông thì chị ấy xong đời rồi. Thở dài, cô đến giúp Tô Hồng Sương đóng cái móc áo, quả thật áo này đối với chị ấy có chút chật nên cô mãi mới có thể đóng được. Sợ chị ấy khó chịu, cô nói:
"Chị đợi em một lát, em chạy ra cửa hàng quần áo ngay dưới đây mua cho chị"
Vừa quay đầu rời đi, chợt cổ tay bị kéo lại, Bạch Tiểu Giang quay đầu lại nhìn, thấy Tô Hồng Sương cắn cắn môi dưới nhìn cô nói:
"Không cần đâu"
Bạch Tiểu Giang trong lòng cảm thấy ngứa ngáy liền áp sát Tô Hồng Sương vào tường, ghé sát tai chị ấy nói:
"Chị cố tình câu dẫn em đúng không?"
Tô Hồng Sương đỏ mặt nhón chân lên hôn nhẹ vào khóe môi Bạch Tiểu Giang rồi ngay lập tức rời đi. Bạch Tiểu Giang không nhịn được nữa liền nhẹ nhàng hôn lại chị ấy, rồi nụ hôn từ từ sâu dần. Tô Hồng Sương phối hợp đáp lại nụ hôn nóng bỏng kia của Bạch Tiểu Giang. Hai người hôn nhau một lúc cảm thấy khó thở liền buông nhau ra, cả hai tựa trán vào nhau thở dốc. Bạch Tiểu Giang cảm thấy xấu hổ định nói xin lỗi thì đột nhiên Tô Hồng Sương lấy tay đặt sau gáy Bạch Tiểu Giang, kéo đầu em ấy lại rồi tiếp tục dây dưa một phen nữa. Đang hôn thì đột nhiên Tô Hồng Sương ưm nhẹ một tiếng, điều này càng tiếp thêm dũng khí cho Bạch Tiểu Giang. Bỗng có chuông điện thoại của Bạch Tiểu Giang vang lên, lúc này hai người mới giật mình tách nhau ra. Cô xấu hổ vội chạy đến nghe điện thoại, thì ra là mẹ gọi, thở dài liền bấm nghe máy.
Tô Hồng Sương cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhanh chóng mặc chiếc áo sơ mi của Bạch Tiểu Giang vào, đợi em ấy nghe xong điện thoại thì cô cũng xin phép trở về khách sạn. Bạch Tiểu Giang vội vàng kéo Tô Hồng Sương lại rồi xấu xa nói:
"Chị châm lửa rồi định bỏ trốn ư?"
Tô Hồng Sương cười quyến rũ nói:
"Thế em muốn làm gì chị?"
......
Sau khi mây mưa xong, cả hai cảm thấy mệt mỏi liền ôm nhau ngủ một mạch đến sáng hôm sau.
Khi thức dậy, Bạch Tiểu Giang ngắm nhìn Tô Hồng Sương đang ngủ tựa như chú thỏ con, cô nhớ tới đêm hôm qua hai người đã kịch liệt như thế nào. Người ta nói quả không sai, phụ nữ 30 như lang như hổ, đêm qua đồng thời cũng là lần đầu của hai người. Bạch Tiểu Giang cảm thấy hạnh phúc, cuối cùng chị ấy cũng là của mình, nghĩ đến đây cô không khỏi nở nụ cười trìu mến, hôn nhẹ lên trán chị ấy. Một lúc sau, Tô Hồng Sương cũng dần mở mắt, nhìn thấy gương mặt đang mỉm cười kia của Bạch Tiểu Giang liền cảm thấy xấu hổ.
Bạch Tiểu Giang cười tươi như hoa nói:
"Chúc chị buổi sáng vui vẻ"
"Để em lấy quần áo cho chị thay, tí nữa đợi em nấu đồ ăn sáng rồi cùng nhau ăn"
"Trong nhà tắm em có mua dư một cái bàn chải đánh răng, chị cứ lấy mà sử dụng nha"
Sau khi Bạch Tiểu Giang thay quần áo xong trước thì vào bếp cặm cụi nấu hai tô mỳ trứng, có thêm ít rau. Cô nấu xong thì đem bê ra bàn ăn đợi Tô Hồng Sương, khoảng mấy phút sau Tô Hồng Sương cuối cùng cũng ra, cả hai cùng nhau ăn sáng, vừa ăn được đũa mỳ đầu tiên, Bạch Tiểu Giang lo lắng hỏi:
"Chị thấy mỳ em nấu có ăn được không? Tại bình thường em hầu như không phải nấu đồ ăn sáng, toàn Tiểu Tuệ dậy sớm hơn thì cậu ấy nấu, cho nên sợ tay nghề em không được ổn lắm"
Đang định ăn đũa mỳ tiếp theo, chợt Tô Hồng Sương nhìn Bạch Tiểu Giang với ánh mắt thâm trầm, cô nói:
"Vậy từ sáng mai chị sẽ nấu đồ ăn cho em"
Bạch Tiểu Giang không tin được hỏi lại:
"Cái gì? Chị... chị sẽ ở đây sao?"
"Không được sao?"
"A đương nhiên là được... nhưng mà... nhưng mà còn công ty thì sao?"
"Anh trai chị cũng quản lý công ty, em không phải lo. Ăn tiếp thôi không nguội hết bây giờ"
Bạch Tiểu Giang vẫn chưa tiêu hóa được hết thông tin ban nãy, cô ngồi ngơ ngẩn nhìn Tô Hồng Sương ăn mỳ, trong lòng thụ sủng nhược kinh. Đợi Tô Hồng Sương ăn hết bát mỳ, lúc này Bạch Tiểu Giang mới tiếp tục ăn nốt bát mỳ của mình, vẫn cảm thấy không tin được, quá ảo diệu rồi.