Sau ba tuần đi phượt trở về thì cuối cùng Lâm Tuệ cũng đã biết điểm, không có gì ngạc nhiên khi cô được A+ khóa luận, xuất sắc tốt nghiệp thủ khoa, cho nên cô được giữ lại làm giảng viên. Lâm Tuệ cảm thấy làm giảng viên chắc cũng được nhưng cô vẫn muốn đi học thạc sỹ trước rồi về trường sau.

Hôm nay diễn ra lễ tốt nghiệp, ba mẹ Lâm đến chúc mừng con gái, Bạch Tiểu Giang cũng mua một bó hoa đến. Lâm Tuệ được thay mặt sinh viên lên phát biểu, mọi người ở dưới chăm chú lắng nghe. Thật ra Diệp Đào Ngọc cũng đến chúc mừng Lâm Tuệ đã tốt nghiệp, nhưng nàng sợ em ấy thấy mình sẽ không vui cho nên chỉ ngồi một góc khuất quan sát. Thấy em ấy đứng trên bục phát biểu, trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào, ánh mắt nàng vô cùng ôn nhu nhìn Lâm Tuệ, thậm chí không quên lấy máy ra chụp ảnh.

Buổi lễ đã kết thúc thành công tốt đẹp, Lâm Tuệ cùng ba mẹ và Bạch Tiểu Giang đi chụp ảnh kỉ niệm. Diệp Đào Ngọc chỉ dám đứng từ xa quan sát, nàng ăn mặc bình thường, đeo một chiếc kính râm to che khuất nửa gương mặt giấu đi cảm xúc của mình. Đứng nhìn được một lúc thì nàng phải quay trở lại công ty làm việc. Mãi lâu sau thì tất cả cuối cùng cũng đã chụp ảnh xong, gia đình Lâm Tuệ đi ăn cùng nhau. Mẹ Lâm thở dài buồn rầu nói:

"Chỉ tiếc Tiểu Dĩ không đến dự được buổi tốt nghiệp của chị nó"

Trên bàn ăn trầm mặc một lúc lâu, Lâm Tuệ nói:

"Mấy hôm nữa con sẽ trở về thăm Lâm Dĩ"

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, ba mẹ Lâm phải quay trở về nhà nên họ đã đi trước, còn lại Lâm Tuệ và Bạch Tiểu Giang, hai người ăn trưa xong cũng nhanh chóng quay trở về.

Bắc Kinh giờ là đầu tháng Sáu, dưới cái nóng oi bức 40 độ, không ai muốn ra đường. Bạch Tiểu Giang trong thời gian nghỉ hè vẫn tranh thủ đi làm, đến tháng Tám thì cô mới bay sang Úc. Còn Lâm Tuệ trong khoảng thời gian này vẫn đi dạy học vào buổi tối, còn ban ngày thì cô cũng chỉ ở nhà nghỉ ngơi.

Đến giữa tuần, Lâm Tuệ vào siêu thị mua đồ ăn. Trên đường trở về nhà, ngồi trong taxi, cô nhìn thấy Bách Phong mở cửa xe ô tô cho Diệp Đào Ngọc. Cô không nhìn thấy mặt Diệp Đào Ngọc nhưng lại thấy Bách Phong có vẻ tươi cười rất hớn hở nhiệt tình, sau đó hai người bước vào một nhà hàng sang trọng. Tim cô như thắt lại, hai tay nắm chặt, rủ mắt xuống không dám nhìn tiếp nữa.

Thật ra hôm nay ba mẹ Diệp muốn gặp lại người bạn cũ là ba mẹ của Bách Phong cho nên họ hẹn nhau đi ăn trưa ở nhà hàng, bọn họ nhân dịp này cũng muốn Diệp Đào Ngọc và Bách Phong gần gũi thêm một chút. Vì vậy anh ta đặc biệt đến công ty đón Diệp Đào Ngọc đi ăn trưa. Bọn nhân viên thấy sếp mình đi cùng người đàn ông điển trai kia không ngừng nháo nhào hết cả lên, còn tưởng bọn họ là một đôi:

Trời ơi người yêu Diệp tổng sao, thật soái~

Thật hâm mộ cô ấy quá

Bọn họ trông cũng thật đẹp đôi

Hình như là Bách tổng thì phải a~

...

Diệp Đào Ngọc và Bách Phong bước đến chào hỏi ba mẹ, sau đó cùng nhau ngồi xuống. Nàng không có tâm trạng ăn uống, cơ thể dạo gần đây có chút tiều tụy. Nàng hiểu bữa ăn này có ý nghĩa gì, chỉ mong kết thúc xong càng nhanh càng tốt. Trên bàn ăn, mẹ nàng không ngừng khen ngợi Bách Phong, nàng cảm thấy rất đau đầu. Lâm Tuệ có lẽ sắp bay rồi nhưng nàng không biết bao giờ em ấy bay, nàng còn không có cơ hội nói chuyện với em ấy. Diệp Đào Ngọc cảm thấy mình thật hồ đồ, lần trước em ấy ốm ở bệnh viện, giá như nàng kiềm chế được cảm xúc thì mọi chuyện đã không đến bước này. Nhưng mỗi khi ở cạnh Lâm Tuệ, nàng cho dù cố gắng đến mấy cũng đều không khống chế được trái tim của mình.

Lâm Tuệ mấy ngày nay trong đầu chỉ có hình ảnh của Diệp Đào Ngọc và Bách Phong sóng vai đi cùng nhau, cảm giác họ rất giống một đôi. Cô muốn nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc tiêu cực này, chỉ cần ở đây thì ngày nào cô sẽ rất nhớ chị ấy. Vì vậy Lâm Tuệ quyết định hai ngày nữa sẽ bay qua Đức.

Sau khi trở về nhà thăm ba mẹ và Lâm Dĩ để tạm biệt họ, Lâm Tuệ quay trở về trọ. Bạch Tiểu Giang không ngờ bạn mình đi sớm thế cảm thấy có chút buồn tủi nói:

"Huhu vậy là mình phải xa cậu sớm như vậy sao Tiểu Tuệ?"

"Đừng buồn, bọn mình còn có thể gặp nhau được nữa mà, nếu nhớ mình có thể gọi video cũng được nha"

Cô cũng không nỡ xa Bạch Tiểu Giang đột ngột như vậy, nhưng trước sau gì bọn họ cũng phải tách biệt, đều phải có cuộc sống riêng của mình.

Cô quyết định tối sẽ đến thăm ba mẹ Diệp, cô từng nghe Phúc Nhị nói Diệp Đào Ngọc chỉ cuối tuần mới về ăn cơm cùng ba mẹ nàng, còn đâu thì sẽ ở lại nhà riêng. Vì thế cho nên Lâm Tuệ mới có can đảm đến chào hỏi ba mẹ chị ấy.

Mua chút quà rồi đi đến biệt thự Diệp Gia, sau khi mở cửa, ba mẹ Diệp hớn hở mời cô vào nhà. Diệp Đào Phi cũng không có ở đây, có lẽ cũng ở nhà riêng. Chào hỏi hai người họ xong, Trình Ánh Như liền nói:

"Haizz đã bảo cháu tới chơi không phải mua quà làm gì rồi, mau ngồi đi, đã ăn tối chưa?"

Cô xấu hổ nhẹ nhàng nói:

"Cháu đã ăn tối rồi"

"Tiểu Phi nó đi du lịch suốt, còn Tiểu Ngọc lại đi làm cả ngày, cho nên cũng chỉ có thân già hai ta ở nhà." Trình Ánh Như vừa nói vừa cười nhìn Diệp Đào Nguyên.

Thì ra anh ấy đi du lịch, có nhiều tiền thật tốt

Trò chuyện một hồi thì cô xin phép trở về. Thu xếp hành lý rồi mau chóng nghỉ ngơi.

8h sáng hôm sau, Bạch Tiểu Giang tiễn Lâm Tuệ ra sân bay rồi hai người ôm nhau tạm biệt. Bạch Tiểu Giang khóc nức nở:

"Tiểu Tuệ sang đấy đừng có quên mình đó nha, giữ gìn sức khỏe, hức... hức"

Cô vỗ về Bạch Tiểu Giang, hốc mắt có chút đỏ:

"Được rồi, cậu cũng giữ gìn sức khỏe đó, mình hứa tuần nào cũng sẽ gọi cho cậu được không hả? Đừng khóc nữa a"

"Giờ mình phải đi làm thủ tục bay rồi. Tạm biệt cậu"

"Hức... vậy bao giờ cậu đến nơi nhắn tin cho mình nhé"

"Ừm, nhất định"

Bạch Tiểu Giang nước mắt ngắn nước mắt dài đứng ngốc tại chỗ nhìn bóng lưng Lâm Tuệ xa dần. Cô cứ đứng đó cho tới khi nhìn thấy máy bay cất cánh.

Đến cuối tuần như thường lệ, Diệp Đào Ngọc trở về ăn tối với gia đình. Trình Ánh Như hớn hở kể:

"Hai hôm trước Tiểu Tuệ vừa qua đây thăm ba mẹ đấy, đã bảo con bé đừng mua gì rồi mà nó vẫn mua"

Nàng giật mình trợn tròn mắt nói:

"Em ấy qua đây? Vậy em ấy có nói bao giờ đi Đức không?"

Ba mẹ Diệp bất ngờ, Trình Ánh Như hỏi lại:

"Cái gì? Con bé qua Đức sao? Đi học thạc sỹ à?"

Vậy là em ấy không nói gì sao

Nàng gật đầu đáp: "Vâng"

Nàng mỉm cười bổ sung thêm:

"Tiểu Tuệ thậm chí còn tốt nghiệp thủ khoa của Bắc Ngoại nữa, giỏi hơn con và anh hai rất nhiều"

Ba mẹ Diệp nghe xong thì cũng cảm thấy mừng cho Lâm Tuệ, không khỏi khen ngợi cô.

"Con bé thật tài giỏi, ai lấy được con bé quả là có phúc"

Nghe được câu này của mẹ mình, đáy lòng nàng đột nhiên dâng lên một nỗi buồn khôn xiết, em ấy sẽ đi lấy chồng sao? Trầm mặc một lúc nàng mới mở lời:

"Mình đi ăn cơm thôi ba mẹ"

Quay trở về nhà, Diệp Đào Ngọc lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Tuệ, nàng nhắn hỏi thăm cô rất nhiều, nhưng nàng không biết rằng Lâm Tuệ sẽ không bao giờ đọc được tin nhắn nàng gửi được nữa vì Lâm Tuệ đã vứt bỏ sim mình đang sử dụng và dùng một cái sim khác rồi. Vì vậy tất cả các tài khoản mạng xã hội như Weibo, Wechat mới lập của Lâm Tuệ, Diệp Đào Ngọc sẽ vĩnh viễn không biết được. Nàng cảm thấy muốn nghe giọng của em ấy liền gọi thử, nhưng không liên lạc được, gọi thêm nhiều lần cũng không có kết quả. Diệp Đào Ngọc cảm thấy hoảng hốt, tim cảm thấy đau nhói.

Qua hai tuần sau, dòng tin nhắn nàng gửi em ấy vẫn thấy hiển thị chưa đọc, Diệp Đào Ngọc lúc này biết rằng em ấy không sử dụng số điện thoại kia nữa. Tay nắm chặt điện thoại, nỗi đau thấu tâm can Tiểu Tuệ thật sự chán ghét mình như vậy sao? Muốn tránh mình đến mức này ư? Những suy nghĩ như vậy cứ chạy quanh trong đầu cô, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Diệp Đào Ngọc liền lấy một chai rượu vang ra uống, đã rất lâu rồi cô mới sử dụng rượu trừ khi đi tiếp khách. Nàng cứ một ly, rồi lại một ly, cho tới khi không uống được nữa liền gục mặt xuống bàn ngủ mất.

Cuối cùng đã hết kì nghỉ hè, Bạch Tiểu Giang cũng phải nhanh chóng sửa soạn đồ chuẩn bị sang Úc. Còn vài ngày nữa mới bay, cô quyết định đi dạo quanh đây một vòng. Đi đến cửa hàng thời trang Yehgo, nhớ lại sự việc ngày trước, cảm thấy có chút xấu hổ. Chần chừ một lúc, cô quyết định đi vào cửa hàng, mặc dù không mua quần áo gì nhưng cảm giác muốn gặp Tô Hồng Sương. Biết là không dễ dàng gặp được, làm sao chị ấy có thời gian để chạy đến cửa hàng suốt được. Từ sau buổi đi mua áo bảo hộ đi phượt, cô đã về tìm hiểu tiểu sử của Tô Hồng Sương, đọc xong cô cảm thấy kinh ngạc không thôi, quả thật thì trình độ học vấn cùng thành tích của Tô Hồng Sương rất kinh khủng.

Đi dạo cửa hàng một vòng, sự thật là không gặp được chị ấy, cảm thấy có chút mất mát, cô quyết định trở về. Vừa bước chân ra khỏi cửa, cô nhìn thấy chiếc xe Maybach rất quen thuộc kia, chợt giật mình nhận ra hóa ra là chị ấy. Lúc đó, Tô Hồng Sương đeo cái kính che mất nửa khuôn mặt bảo sao lúc hai người gặp nhau ở nhà hàng, Bạch Tiểu Giang không nhận ra chị ấy.

Bước xuống xe, Tô Hồng Sương giật mình khi nhìn thấy Bạch Tiểu Giang. Bạch Tiểu Giang bước đến cười nói:

"Hóa ra chị là người ở bệnh viện lần trước a~"

Tô Hồng Sương đỏ mặt nói:

"Bây giờ mới nhận ra sao?"

Bạch Tiểu Giang thấy thế cười lớn, cảm thấy chị ấy có chút dễ thương. Chợt Tô Hồng Sương hỏi:

"Em có rảnh không giờ đi uống cà phê với chị được không?"

Bạch Tiểu Giang có chút bất ngờ nhưng sau đó gật đầu cười đồng ý.

Vào quán cà phê trò chuyện được một lúc, Tô Hồng Sương biết em ấy vài ngày nữa sẽ bay qua Úc học, chợt cảm thấy hơi buồn, cô nói:

"Ừm thật ra chị cũng có cửa hàng quần áo ở bên đó, nếu em muốn mua có thể ghé thử"

Bạch Tiểu Giang trong lòng không khỏi cảm thán, có thứ gì mà chị ấy không có không, cô cười nói:

"Vâng nhất định em sẽ ghé thử"

Nhìn thấy nụ cười của Bạch Tiểu Giang ấm áp như ánh mặt trời, trái tim nhỏ bé của Tô Hồng Sương không ngừng giãy giụa kịch liệt, cô nhẹ nhàng nói:

"Chị chờ em trở về"

Nói xong cô mới giật mình, câu nói này có ý nghĩa sâu xa rất dễ khiến người ta hiểu lầm, vì vậy cô nhanh chóng giải thích:

"Ý chị là khi nào em trở về nhất định phải mời chị đi ăn một bữa đó"

"A haha... được ạ"

"Em có muốn tí nữa chị chở em về nhà không?"

Bạch Tiểu Giang đương nhiên đồng ý. Sau khi ngồi lên xe, cô muốn trêu Tô Hồng Sương một chút liền hỏi:

"Chị lái xe đã thạo hơn chưa a~"

Tô Hồng Sương xấu hổ liếc Bạch Tiểu Giang một cái rồi véo bắp tay cô, Bạch Tiểu Giang đau đớn liền cầu xin tha thứ. Tô Hồng Sương không những không dừng lại mà còn tăng thêm lực đạo, khiến Bạch Tiểu Giang chỉ biết kêu gào. Cô cảm thấy xong đời rồi, về nhà kiểu gì tay cũng bị tím cho mà xem. Tô Hồng Sương cảm thấy véo đủ rồi, vuốt tóc nói:

"Không được nhắc đến cái này nữa"

Bạch Tiểu Giang có cho thêm lá gan nữa cũng không dám trêu chọc chị ấy, nhìn như vậy thôi nhưng mà véo cô rất là đau a, cái người này không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết.

Trở về trọ nghỉ ngơi, cũng đã đến lúc sắp phải rời xa nơi này, sáng sớm cô bàn giao lại chìa khóa cho chủ nhà rồi ra sân bay với gia đình, ba mẹ cô ôm ấp dặn dò cô đủ thứ, Bạch Tiểu Giang chăm chú lắng nghe rồi nói:

"Con sẽ chăm sóc mình thật tốt, ba mẹ không cần lo lắng quá, con phải đi rồi, tạm biệt ba mẹ"

...

Sau khi đặt chân xuống nước Úc, cô liền nhắn tin cho gia đình và Lâm Tuệ. Hai người gọi video suốt cả tiếng đồng hồ, có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Bạch Tiểu Giang biết ý cũng không nhắc đến Diệp Đào Ngọc trước mặt Lâm Tuệ, cô biết thật ra Lâm Tuệ cũng rất thích chị ấy nhưng cô tôn trọng quyết định của bạn mình.

Tô Hồng Sương quả thật không nói điêu, khi Bạch Tiểu Giang qua đến đây thì ở trung tâm thành phố cô thấy cửa hàng thời trang Yehgo còn muốn to hơn ở bên Bắc Kinh. Cô liền vào xem thử. Lựa một vài bộ đồ cần thiết rồi trở về. Anh trai cô đang làm việc ở đây nên hàng tháng anh ấy sẽ gửi tiền sinh hoạt và tiền nhà cho, thỉnh thoảng hai anh em còn rủ nhau đi chơi.

Không hiểu cơn gió nào mà hai tháng sau cô thấy Tô Hồng Sương ở cửa hàng bên này. Bạch Tiểu Giang ngạc nhiên trong chốc lát rồi nghĩ thầm cửa hàng chị ấy ở đây nên đương nhiên phải đi kiểm tra thường xuyên rồi. Nhưng mà chị ấy có nhiều cửa hàng như thế chả nhẽ tháng nào cũng đi kiểm tra từng cái một?

"Chào chị, thật trùng hợp quá, hôm nay em đến mua quần áo mùa đông, chị đến đây kiểm tra cửa hàng sao?"

"Ừ đúng rồi." Tô Hồng Sương nói dối không chớp mắt.

Hai người gặp nhau thì Tô Hồng Sương mừng gần chết. Cô đã ở đây cả tháng trời hôm nào cũng ra cửa hàng hi vọng gặp được Bạch Tiểu Giang. Cô mời em ấy đi cà phê rồi hai người tâm sự với nhau, cuối cùng cũng biết địa chỉ em ấy đang ở, lần sau sẽ dễ tìm hơn, không phải khổ sở như này nữa.

"Em ở đây sao rồi đã quen chưa?"

"Em thấy cũng khá tốt, thậm chí tốt hơn Trung Quốc, em còn muốn ở luôn đây cũng được haha"

Nghe xong câu này, tay đang cầm cốc của Tô Hồng Sương run nhẹ, mỉm cười nói:

"Vậy sao?"

"Nhưng em đùa thôi, làm sao mà ở đây được, em còn phải về chăm sóc ba mẹ nữa hì"

Tô Hồng Sương lúc này thở phào nhẹ nhõm. Kể từ lúc ấy, Bạch Tiểu Giang cảm thấy quái lạ, sao tháng nào chị ấy cũng đều đặn qua Úc nhỉ? Mình hỏi thì chị ấy bảo đi thăm cửa hàng nên tiện thể qua hỏi thăm cô, Bạch Tiểu Giang cảm thấy cũng hợp lí.

Vậy là đã sắp kết thúc một năm cũ, ngày mai bắt đầu qua năm mới. Lâm Tuệ cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, vậy là cô đã sống ở Đức được nửa năm, cũng sắp hết học kì đầu tiên học thạc sỹ. Cô gọi điện về chúc mừng năm mới gia đình và Bạch Tiểu Giang. Lâm Tuệ nghe ba mẹ nói tình hình Lâm Dĩ ngày càng tệ, sợ là sẽ không sống được lâu.

Diệp Đào Ngọc sau một khoảng thời gian suy nhược, cuối cùng nàng cũng nhanh chóng điều chỉnh trạng thái tập trung trở lại vào công việc. Đã hết năm cũ, một tháng nữa sẽ đón Tết Nguyên Đán, nàng đã bước sang tuổi 31, mẹ thì vẫn hối thúc việc lập gia đình. Anh trai nàng thì cuối cùng cũng đã kết hôn với một vị tiểu thư danh giá.

Vào Wechat đọc lại những dòng tin nhắn cũ của mình và em ấy. Một năm trước vừa mới chúc Lâm Tuệ tuổi 22, mà giờ đây một năm nữa lại đến, không biết em ấy ra sao rồi? Kể từ lúc Lâm Tuệ rời đi, không đêm nào nàng ngủ ngon được cả. Cũng không biết em ấy học xong có trở về lại Trung Quốc không hay là ở đấy lập nghiệp luôn? Chợt nghĩ đến cái gì, nàng không khỏi có chút vui vẻ. Đúng rồi ba mẹ em ấy, nhất định họ có số điện thoại của Tiểu Tuệ. Sao mình không nghĩ ra sớm hơn? Với tính cách của Tiểu Tuệ, em ấy rất quan tâm gia đình, có lẽ học xong sẽ trở về Bắc Kinh thôi.

Nàng tắt đèn đi ngủ, cảm giác như hôm nay ngủ ngon hơn rất nhiều. Sáng hôm sau, Diệp Đào Ngọc quyết định đến nhà Lâm Tuệ thăm gia đình em ấy, nàng mua rất nhiều quà đến tặng cho ba mẹ Lâm. Ba mẹ Lâm rất ngạc nhiên khi thấy nàng, họ nhanh chóng mời nàng vào nhà ngồi rồi rót cho nàng một cốc nước.

Diệp Đào Ngọc hỏi thăm sức khỏe của họ một hồi rồi mới hỏi đến Lâm Tuệ:

"Không biết bác có số của Tiểu Tuệ không ạ? Cháu vừa đổi số điện thoại nên cần tìm lại số của mọi người. Mà Tiểu Tuệ sang Đức học rồi nên cháu không có cách nào liên hệ"

Mạn Đoản Uyên vui vẻ đáp lại:

"Tất nhiên là bác có, để bác tìm xem"

"Đây rồi số con bé là 13912345"

Diệp Đào Ngọc mỉm cười hài lòng, nàng ngồi một lúc rồi xin phép trở về. Ngồi trong xe, tim nàng không khỏi đập nhanh hơn. Có chút mong chờ, nàng liền lên Wechat tìm, quả nhiên là ra được tài khoản mới của Lâm Tuệ. Trong lòng Diệp Đào Ngọc như nở hoa.

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------

16/2/24

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play