"Ta nói là không được, đừng để ta nói lại lần thứ ba!"
"Nhưng ngươi đã đồng ý với ta, ta có thể tham gia tất cả hội nghị chính trị, quân sự." Ngải Vi hơi ngẩng mặt, mắt mở to, không chút run sợ nhìn thẳng vào Ramsses đang ở phía trước mình.
Hóa ra từ hôm đó trở đi, Ramsses đã đưa Ngải Vi quay về tẩm cung. Xá Phổ Đặc cũng bảo rằng, cho dù việc kia không diễn ra, Ramsses cũng sẽ đưa Ngải Vi quay về. "Mặc kệ bệ hạ đối xử với ngài như thế nào, trong lòng ngài ấy nhất định rất yêu ngài, cũng rất nhớ ngài." Cứ như thế, Ngải Vi dễ dàng ra khỏi lãnh cung, cũng đơn giản chẳng khác lúc hắn đem nàng giam vào đấy là bao. Có đôi khi, Ngải Vi cũng không tài nào hiểu được, Bỉ Phi Đồ tuy rằng suốt ngày nhất nhất không để lộ ra chút cảm xúc nào, thế nhưng nội tâm lại biến hóa khôn lường, khiến người khác không cách nào thấu, cũng chẳng thể nắm bắt được. Nhất là đối với nàng, thường thường ôn nhu khiến người ta cảm động, nhưng giây sau đã trở thành kẻ không biết đang nghĩ cái gì, ví dụ tốt nhất là như lần này, rõ ràng tự bảm thân đã đáp ứng, kết quả khi thấy người ta hưng phấn vì đại sự sắp đến, trái lại chuyên quyền độc đoán mà nuốt lời. Vậy nên cần phải nhiệt liệt nhắc nhở, hắn mới không quên lời nói của mình.
Bọn họ ngồi bên cạnh một chiếc bàn đá ngoài trời, bên trên bày biện la liệt nào là rượu, là hoa quả, bốn phía cây cỏ xanh mướt, trước đấy không xa là hồ sen, làn gió nóng hầm hập thổi qua sẽ cuốn mùi hương hương thơm ngát cùng cát bụi bay lại đây, hòa cùng với cơn phiền muộn, bức bối của con người. Hôm nay Pharaoh mở tiệc chiêu đãi Ngải Vi và những người hầu thân tín của nàng, kết quả trên đường tới đây lại có người hầu vội vàng đến bẩm báo một tin tức khiến kẻ khác kinh ngạc, chuyện này ngay lập tức khiến hai người mở môi khẩu chiến.
Lễ Tháp Hách, Xá Phổ Đặc, Budka cũng với những người đang theo hầu bên cạnh nhìn hai người đang giằng co cảm thấy rất buồn cười nhưng lại không dám cười thành tiếng. Paraoh lạnh lùng mặc dù đã nhân nhượng đối phương, nhưng Nefetari lại hùng hồn tựa như có thể bạo phát bất cứ lúc nào, mọi người liếc mắt nhìn nhau, quyết định vờ như cái gì cũng không thấy, cúi đầu, không dám nói một lời. Ramsses nhìn Ngải Vi, gương mặt tỏ vẻ dở khóc dở cười. Ngải Vi lại kiên định nhìn hắn, đôi con ngươi màu lam không ánh lên một chút do dự để có thể thương lượng nào. Cuối cùng hắn khẽ thở dài một hơi, mang theo chút bất lực mà giải thích: "Chuyện ta đồng ý với nàng, ta nhất định sẽ làm được, Budka ta không trách tội, Xá Phổ Đặc cũng gọi về cho nàng. Tuy nhiên lần này chỉ là một sứ giả của Hittile cầu kiến mà thôi, chưa phải là hội nghị chính trị, quân sự. Vậy nên nàng không cần phải... Tham gia."
"Đương nhiên là vậy rồi." Ngải Vi kiên định nhìn hắn, cảm thấy lý do của bản thân vô cùng đúng đắn, nhưng trong mắt người nhìn, nàng chẳng khác gì một tiểu hài tử đang làm nũng, kiên trì đòi kẹo ngọt. "Ngươi có biết vì sao ta kiên trì muốn tham dự không?!"
Ramsses đưa mắt nhìn nàng, thầm thở dài trong lòng, sau đó gương mặt lại khôi phục sự lạnh lùng như mọi khi. "Ta không biết, làm sao ta có thể biết?!"
Ngươi! Ngải Vi buông một câu nguyền rủa thầm trong lòng. Cư nhiên trả lời dõng dạc như vậy, rõ ràng là biết tất cả! Nàng tưởng chừng như bạo phát, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Lễ Háp Thách đang mỉm cười bên cạnh, lời định nói mới đến cửa miệng đã vội vàng nuốt vào. Nàng hít một hơi thật sâu: "Xá Phổ Đặc, Budka, chúng ta đi!" Xá Phổ Đặc và Budka sửng sốt một chút, hai người nhìn nhau một phen. Đây là tiệc chiêu đãi của Paraoh, nói đi là đi không phải quâ không khách khí sao?! Ngải Vi thấy hai người bất động, không nói gì liền tức giận dậm chân, thở hổn hển xoay mình bỏ đi. Hai người ngẩng mặt nhìn Ramsses, ánh mắt lạnh như băng của hắn để lộ một chút ý cười, hắn khẽ vuốt cằm, hai người vội vã bái quỳ, sau đó liền chạy theo hướng Ngải Vi vừa rời đi.
Nhìn thân ảnh mấy người họ dần dần khuất tầm mắt, Ramsses nhẹ nhàng phất tay, những người theo hầu xung quanh lập tức hiểu ý thi lễ, chuẩn bị rời đi.
Lễ Tháp Hách định khom người lui về phía sau, lại bị Ramsses gọi lại: "Lễ Tháp Hách, ngươi khoan đã đi, ta có chuyện muốn nói."
Lễ Tháp Hách ngưng lại một chút, lập tức quay lại, một mực cung kính đứng bên cạnh Ramsses. Qua một hồi sau, bên cạnh ao sen cũng chỉ có hai người. Ramsses im lặng không mở miệng nói, Lễ Tháp Hách vẫn mỉm cười, ôn hòa đứng đấy nhìn hắn. Cơn gió bấc thổi qua, lá cây khẽ xào xạc, Ramsses nhìn hoa sen trong ao, nhàn nhạt lên tiếng. "Ngồi!"
Lễ Tháp Hách gật đầu một cái. "Không dám!"
"Khách khí cái gì?" Ramsses nhìn hắn. "Ngươi theo ta cũng được mười năm rồi đúng không?!"
"Đúng vậy thưa bệ hạ."
"Mười năm..." Ramsses nhẹ nhàng cảm thán, nhưng trong giọng nói lại không chút tình cảm, hắn trầm mặc một lát, đột ngột chuyển chủ đề. "Mạnh Đồ Tư sắp về đến, ngươi có biết không?"
"Đúng vậy, bệ hạ."
"Mạnh Đồ Tư và ngươi theo ta cũng đã mười năm, các ngươi là những thuộc hạ trung thành, cũng là những những người bạn ta tin tưởng. Mạnh Đồ Tư lần này ra trận lập công, ta muốn tìm một cách gì đó đáp tạ hắn."
"Bệ hạ, có thể phong Mạnh Đồ Tư làm đại tướng, toàn quyền chỉ huy năm đạo quân."
Ramsses khẽ lắc đầu. "Chuyện thăng quan tiến chức này không phải thứ Mạnh Đồ Tư thích... Thật ra ta nghĩ, năm nay hắn cũng quá hai mươi, có nên ban thưởng cho hắn một vị thê tử thích hợp hay không?"
Lễ Tháp Hách vẫn mỉm cười. "Đúng vậy thưa bệ hạ. Không biết bệ hạ muốn đem vị công chúa hay nữ nhi của các trọng thần nào ra hứa hôn cho hắn?"
Ramsses liếc mắt qua Lễ Tháp Hách. "Công chúa... Ta không chọn ra ai thích hợp, nữ nhi của trọng thần kết hôn với Mạnh Tư Đồ, cũng không thỏa đáng, nhưng thật ra ta nghĩ trong tay ta có một nữ nhân vô cùng lý tưởng." Lễ Tháp Hách hơi chấn động một chút.
"Ý ngài là..."
"Công chúa của Hittile, mặc dù là thê tử trên danh nghĩa của ta nhưng ai cũng biết ta chưa từng chạm qua nàng, bây giờ ta lại có Nefetari, nàng ta lại càng thêm dư thừa. Nàng ta tướng mạo đẹp, hai năm qua cũng an phận ít nhiều, ta tặng nàng cho Mạnh Tư Đồ làm thê tử, ngươi nghĩ... Có được không?"
Dứt lời, nụ cười nhu hòa trên môi Lễ Tháp Hách chợt đóng băng, dường như đông cứng lại, hắn nhìn Ramsses, một câu cũng không dám nói. Ramsses lại vờ như không thấy, bỏ một quả nho vào miệng, ánh mắt liếc Lễ Tháp Hách một cái. "Ta đang hỏi ý kiến của ngươi!"
Gương mặt lúc nào cũng tĩnh lặng như dòng nước của Lễ Tháp Hách rốt cuộc cũng tỏ vẻ hốt hoảng, Hắn cúi thấp xuống như khó thở. "Ty chức nghĩ... Chuyện này... Chỉ sợ không ổn đâu!"
"Sao lại không ổn?"
"Dù sao vương phi Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như là phi tử đầu tiên của ngài."
"Thế thì sao? Người đời đều biết ta chưa từng sủng hạnh nàng, huống hồ ban thưởng một phi tần cũng không phải chuyện to tát gì."
"Thế nhưng... Đấy là tiên vương ban hôn cho ngài."
"Hừ!" Ramsses hừ lạnh một tiếng. "Ngón tay của phụ hoàng ta chỉ hôn vô số, ta đều nhất loạt từ chối, huống hồ bây giờ Paraoh là ta!"
"Thế nhưng... Ngài... Có nghĩ đến tâm tư của vương phi..." Âm thanh cuối cùng cũng bị nuốt ngược, Lễ Tháp Hách quay đầu sang chỗ khác, trong ánh mắt nhàn nhạt đau thương. "Thần nói là, ngài có nghĩ đến tâm tình của Mạnh Tư Đồ tướng quân hay không?"
Ramsses lạnh lùng đáp. " Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như là công chúa của địch quốc, tái giá với tướng lĩnh Ai Cập không phải là vũ nhục lớn nhất đối với nàng hay sao?! Đây cũng là do năm đó phụ hoàng chỉ hôn nàng cho ta! Huống hồ có vị công chúa thứ mười bảy xinh đẹp nhất Hittile làm vợ, Mạnh Đồ Tư rất vui mới đúng!" Bàn tay của Lễ Tháp Hạch siết chặt lại, hắn nhìn xuống mặt đất, không buồn đáp lại. Ramsses phất tay. "Được rồi! Ngươi lui xuống đi! Sứ giả Hittile đã đến, ta sẽ cho vời Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như tham dự, để nàng gặp lại đồng hương một lần."
"Vâng..." Lễ Tháp Hách chậm rãi, cung kính lui xuống. Ramsses nhìn thân ảnh càng lúc càng xa của hắn, gương mặt lạnh lùng không có chút giao động. "Người đâu, mau báo Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như nhanh chuẩn bị tiếp đón sứ giả Hittile."
...
"Không cho ta đi, ta lẽ nào không đi được?" Ngải Vi về đến phòng, nhanh chóng mang tóc giả đội lên đầu nàng. "Chiêu cải trang này tuy lỗi thời nhưng lại bách chiến bách thắng, cái gì mà hôm nay ta không nên nghênh ngang đến diện kiến sứ giả Hittile."
"Điện hạ, thần van cầu ngài, đừng khiến bệ hạ nổi giận nữa." Budka gần như khóc toáng lên. "Lần trước mặc dù không có phạt nặng ngài nhưng trong lòng người rất tức tối Budka không chăm sóc ngài thật tốt. Thần van xin ngài, lần này hãy ở lại trong cung."
Ngải Vi buộc chặt mái tóc giả. "Lần trước là do cải trang không tốt lắm, lần này ta nhất định sẽ không để ai nhận ra mình."
"Ngải Vi, ta đi cùng ngươi!" Xá Phổ Đặc biết rõ tính tình nàng, cũng không khuyên can, chỉ cần theo nàng, bảo vệ nàng, ít nhiều cũng có thể báo đáp ơn nàng cứu mình về cung.
Budka bất mãn trừng mắt nhìn Xá Phổ Đặc, rồi chuyển hướng sang Ngải Vi. "Điện hạ, ta van cầu ngài đừng đi!"
Ngải Vi xoay người, kiên định nói với hai người. "Ta muốn đi! Hơn nữa muốn đi một mình, Xá Phổ Đặc bồi theo quá dễ bị phát hiện. Ta phải thay trang phục, các ngươi ra ngoài đi!" Hai người liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Ngải Vi tỏ vẻ hạ lệnh đuổi khách, cũng không còn cách nào hơn là bất đắc dĩ lui ra ngoài. Cửa lớn đóng lại, không nói lời nào, Budka vặn vẹo bàn tay, lo lắng đi tới đi lui. Qua một lúc lâu, Xá Phổ Đặc miễn cưỡng lên tiếng. "Đừng lo nữa, chuyện Ngải Vi quyết định, ngươi có thể khiến nàng đổi ý sao?"
Budka vừa nghe xong liền nổi giận đùng đùng với Xá Phổ Đặc ở trước mắt, bất mãn nói: "Ngươi vô năng như vậy, nếu như Nefetari điện hạ gặp chuyện gì bất trắc trên đường đi, ngươi nhất định không thể chịu hết trách nhiệm."
Xá Phổ Đặc bĩu môi bất đắc dĩ. "Vậy thì như thế nào? Nếu như nàng bất luận thế nào cũng phải đi, so với việc hao tâm tổn lực ngăn cản, khômg bằng bảo vệ nàng thật tốt, ngươi tiểu cô nương này."
Gương mặt của Budka thoáng ửng đỏ, sau đó màu đỏ liền hóa thành sắc xanh. Nàng căm phẫn trừng hai mắt ra, hung hăng nhìn Xá Phổ Đặc, toàn bộ bất mãn đều lộ rõ trên mặt. Mà Xá Phổ Đặc chỉ cảm thấy cô gái trước mặt rất khả ái lại có chút buồn cười. Hắn nhìn nàng, trong mắt ánh lên vẻ không thèm chấp nhặt, bỗng nhiêm cửa phòng Ngải Vi mở ra.
Trong một khắc Xá Phổ Đặc và Budka đều im lặng, ngơ ngác nhìn Ngải Vi. Nàng đội mái tóc giả màu đen ngắn trên đầu, vừa vặn che ngang trán, khiến tròng mắt màu lam xinh đẹp bị khuất đi, nàng còn vận trang phục của thiếu niên, hình như là của những người hầu trong cung, trong tay cầm một số loài thực vật xanh mướt, nom rất buồn cười, lại phết lên mặt một loại nước sơn, khiếm là da như than đá, làm nàng thật sự rất giống một thiếu niên Ai Cập.
"Phấn đen không có, ta dùng nước sơn thay thế, như nào? Có phải rất lạ hay không?" Ngải Vi có chút đắc ý. Budka bội phục gật đầu lia lịa, Xá Phổ Đặc lại tiến lên hai bước, thắt chặt phần hông giúp nàng thật kĩ. "Đúng là rất khác, nhưng chúng ta mới quen nhau trong thời gian ngắn, nhưng Paraoh chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra ngươi."
"Vậy làm sao bây giờ?" Ngải Vi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rất nhanh đã nảy ra chủ ý trong đầu. "Đúng rồi, nếu liếc mắt đã nhìn ra ra thì ta chỉ cần không để hân thấy là được rồi."
Lần này đến cả Xá Phổ Đặc cũng không hiểu, Ngải Vi cũng không cho hắn thời gian chần chừ, trực tiếp khoác tay hắn. "Nhanh, mau theo ta. Budka, ngươi cũng đến đây đi!"
...
Kế của Ngải Vi kì thực rất đơn giản, nàng chủ yếu đứng sau Ramsses, như vậy hắn nhất định không thể nhận ra nàng và Budka cùng đứng ở vị trí phía sau Pharaoh cầm quạt lên. Như vậy chỉ cần người không đi ra phía trước, ngoan ngoãn bất động, Pharaoh nhất định khó chú ý vì chẳng ai để tâm người ở sau mình, diện mạo như thế nào. Huống hồ người hầu rất khó bị để ý, hơn cả trang phục của Ngải Vi vô cùng kín kẽ, cho dù là Ramsses, liếc mắt cũng chưa hẳn đã nhận ra.
"Cây quạt này nặng thật, ngươi cầm được sao?" Xá Phổ Đặc ra vẻ châm chọc, khoanh tay nhìn sự đối lập giữa Ngải Vi thân hình nhỏ bé cùng quạt lông chim cao to.
"Nefetari điện hạ, chúng ta, chúng ta nên trở về đi thôi" Budka bấy an dò xét chung quanh. "Thần rất sợ bệ hạ phát hiện."
"Sợ cái gì? Bệ hạ không biết Ngải Vi định làm gì."
"Nhưng, nhưng mà..."
"Được rồi!" Ngải Vi nhanh chóng ngắt cuộc tranh luận của hai người. Các ngươi mau đi nhanh đi, sứ giả Hittile sắp đến rồi. Ngoan ngoãn trở về phòng, có người hỏi thì bảo ta đang ngủ, như vậy sẽ không bị phát hiện."
Xá Phổ Đặc và Budka bất đắc dĩ nhìn nhau, cả hai người đều có chút không cam lòng. Mãi dưới sự giục giã của Ngải Vi mới bất đắc dĩ rời đi. "Thật là đau đầu..." Ngải Vi khẽ than,nhưng hai con ngươi màu lam nhanh chóng trở nên băng lãnh. Lần này sứ giả Hittile đến là vì chuyện gì? Thương lượng? Hay... Ám sát? Nghĩ đến đây, nàng theo bản năng nắm chặ thuốc tạo khói và khẩu súng lục S&W38. Bất kể chuyện gì phải bảo vệ Pharaoh Ramsses đệ nhị, bảo vệ Bỉ Phi Đồ...
Một lát sau, có một số thần tử lục đục đi vào đại sảnh, một mực cung kính xếp hàng hai bên trái phải. Đợi một lúc, từ xa xa vang đếm tiewsng hô của lính gác. "Sứ giả Hittile đến!"
Cuối cùng đã đến. Ngải Vi vội vã lên tinh thần, đứng thẳng người, quạt lông chim đã mở ra, chờ sứ giả Hittile đi vào đại điện
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT