Nhưng nếu ta từ bỏ kế hoạch ám sát Pharaoh, vậy thì hiện tại và tương lai, ta rốt cuộc sống vì cái gì? Cuộc đời dài đằng đẵng của ta, vì hai mục đích mà tồn tại. Nhưng chúng lại hoàn toàn mâu thuẫn. Trên thế giới này, người như ta thật đáng cười.
Mỗi ngày, ta đều không biết phải làm sao trong bầu không khí ngượng ngùng này.
Ta bầu bạn với Ngải Vi, rời khỏi Ai Cập, tiến về Cush. Ta nhìn nàng vui vẻ, nhìn nàng uể oải, nhìn nàng phẫn nộ. Nàng nói nàng đến từ tương lai, thế nhưng ta chỉ thấy ở nàng hình ảnh một cô gái trẻ chân thật đầy sức sống. Như thể nàng sống ở nơi đầy ánh nắng, còn ta chỉ đơn giản là một cái bóng, đuổi theo nàng, ngưỡng mộ nàng, nhưng lại không biết mình đang làm gì, sống vì cái gì.
Về sau, nàng vì bảo vệ Ramses mà chết, ta lợi dụng con mắt Horus, đuổi theo nàng.
Sức mạnh của thần không nên sử dụng vì nhân loại, ta đã hoàn toàn tự đại khi vọng tưởng rằng mình có thể tìm được nàng. Trong chuyến hành trình dài dằng dẵng, ta không ngừng nhớ về nàng, không biết bao giờ mới được gặp lại.
Ta nhảy vào khe hở thời gian, mười năm ngắn ngủi, ta đã trải qua đủ loại biến hóa mà mấy đời người mới kinh qua được. Ta học tập điên cuồng những tri thức, tư tưởng, văn hóa không thuộc về mình. Ta giống như một người mù tìm thấy ánh sáng. Nếu như ta tìm được nàng trước khi tiếp xúc với con mắt Horus, nàng sẽ không trở lại quá khứ, không yêu Ramses. Nàng sẽ ở đây, lúc đó ta sẽ vứt bỏ con mắt Horus, cùng nàng sống chung một chỗ ở nơi này.
Ta sẽ chiếu cố nàng, làm nàng hạnh phúc, không để bất cứ thứ gì tổn thương nàng. Như vậy nhân sinh của ta mới thật sự ý nghĩa.
Ta vô cùng trông mong vào kế hoạch này, khi ta tìm thấy nàng tại phi truờng lúc nàng đang trên đường về gia tộc Modiet. Chỉ thiếu một chút, một chút thôi. Nàng vẫn chạm phải nguyền rủa của Công chúa Iamanekel, mở ra vòng xoáy thời không. Còn ta, lại dùng con mắt Horus để về thời đại trước.
Ta rốt cuộc hiểu ra, số mệnh là không thể cưỡng cầu.
Vài năm sau, khi gặp lại ở Ai Cập, chúng ta đều về Ai Cập cổ đại, nhưng ta lại đến sớm hơn nàng mười năm. Con mắt Horus cũng dần hóa lỏng, nặc kệ ta uống bao nhiêu lần thứ nước thuốc hóa lỏng ấy, nó chỉ làm cổ họng ta bị bỏng thêm, không hề mang ta về bên cạnh nàng. Ta buồn chán chờ đợi mười năm dài dằng dẵng, lẳng lặng đợi đến lúc có thể được gặp nàng. Vận mệnh của ta gắn với vận mệnh của nàng. Mà vận mệnh của nàng, lại gắn với vận mệnh của Ramses. Cho dù trải qua bao nhiêu thời không, trôi qua bao nhiêu năm, nàng giống như một con côn trùng bay lượn, chỉ cần chút cơ hội, nàng sẽ giãy giụa lao về phía mặt trời chói chang Ramses, dù cho ánh nắng có thiêu đốt ra thành tro.
Nhiều lần như vậy, ta chỉ có thể đứng một bên nhìn nàng. Vĩnh viễn không thể chiếm được nàng.
Nàng sẽ mãi mãi không biết, vì tìm kiếm nàng mà ta bị ngăn trở nơi thời không dài dằng dẵng.
Về sau, ta tự tay ám sát Pharaoh, tiễn nàng rời khỏi Ai Cập.
Nhìn thân ảnh nàng đi xa, ta chợt nghĩ nhân sinh của ta thế là hết rồi. Sau này ta không còn ý nghĩa để sống tiếp.
Nàng đột nhiên quay đầu, nói với ta: "Đông, ý nghĩa tồn tại của ngươi không chỉ vì báo ân hay báo thù. Ngươi còn chuyện quan trọng hơn phải làm!"
Ta ngẩng đầu, gió đêm thổi trên mặt, mà hình bóng nàng cũng dần xa. Ta cúi đầu nhìn hai bàn tay nhuộm đầy máu tươi, gân xanh nhô ra nhắc nhở ta đã làm biết bao nhiêu chuyện dơ bẩn.
Ta thật sự còn chuyện quan trọng hơn để làm ư?
Người như ta còn có ý nghĩa để sống ư?
Ta đọc qua sách cổ, cuối cùng cũng biết nguyên nhân con mắt Horus hóa lỏng. Bởi nó chỉ là chế phẩm khôi phục thời không, còn chính phẩm đã được giấu ở nơi nào đó trên Sera rộng lớn. Ta đưa mảnh vỡ con mắt Horus cho Ngải Vi, nàng nhất định sẽ tập hợp đủ chìa khóa bí bảo, khôi phục lại sức mạnh cổ xưa này. Chỉ có như thế mới có thể bắt đầu sự luân hồi.
Ta ngẫm nghĩ, nhiều năm sau, lúc ta lần đầu tiên lấy được con mắt Horus là do nàng đưa cho. Nếu nàng không giao nó cho ta, ta sẽ không trải qua nhiều chuyện như vậy, cuộc đời ta cũng sẽ giống như hàng vạn người Hebrew bình thường khác, đơn thuần chết lặng.
Ta nảy lòng cảm kích. Cảm kích thần linh vì đã để ta được gặp nàng, đến thời đại không tồn tại tri thức này, đồng thời cảm kích vì đã ban cho ta sự tra tấn về tâm hồn lẫn thể xác. Tất cả khiến ta trở nên kiên cường, dũng cảm.
Dũng khí chính là điều kiện lớn nhất trên đời này để sống sót.
Mặc kệ cực khổ, mặc kệ sự khiêu chiến, chúng ta đều hy vọng về tương lai. Kiên cường quý trọng từng hơi thở, chào đón mặt trời mọc mỗi ngày.
Các con dân Hebrew vận dụng tài lực khổng lồ và mạng lưới quan hệ rộng lớn, cuối cùng tại vùng đất phía Nam Ai Cập, chúng ta cũng tìm thấy vật đã thất truyền từ lâu, con mắt Horus thật sự. Người mà ta trân quý nhất, vị Hoàng hậu Isis Nại Phù Đặc của Ramses - Ngải Vi, đã qua đời. Ta ôm trong lòng toàn bộ sự thành kính, hoài niệm và ái mộ với nàng, trả khối bảo thạch thần kỳ đặt bên cạnh nàng, hy vọng linh hồn xinh đẹp kiên cường của nàng sẽ mang hắn tới kiếp sau xa xôi.
Giờ phút này, mọi thứ một lần nữa sẽ bắt đầu.
Nàng nhất định sẽ trở lại, trở lại mảnh đất nàng quyến luyến sâu sắc. Mà ta, ta sẽ gặp nàng, từ đó lại thu thập thêm những ký ức trân quý khó quên.
Đã đến lúc ta phải đặt bút xuống rồi.
Bây giờ ta phải dẫn đầu con dân Hebrew vượt núi Tây Nại, đến một thế giới mới.
Chúng ta tránh được truy binh của Pharaoh, thoát khỏi sự phỉ nhổ của đám người Ai Cập, đến vùng đất thần ban cho, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Các con dân Hebrew đang đứng sau lưng ta, giúp đỡ nhau, dựa vào nhau sưởi ấm.
Một góc đêm tối dài dằng dẵng bị lật lên, tia sáng mặt trời yếu ớt chiếu một vùng núi Tây Nại, từ từ kéo dài ra không trung.
Những vì Tinh Tinh dần dần nhạt đi, xé mở màn đêm hời hợt.
Các con dân của ta cúi thấp đầu hát lên khúc ca Thánh Linh, bọn chúng rơi nước mắt, quỳ lạy than thở sinh mạng đẹp đẽ.
Mẫu thân, Ngải Vi, Phỉ Thản!
Ta cuối cùng cũng tìm được ý nghĩa sinh mạng của mình.
Giống như cây cối có thể cung cấp bóng mát và sinh mệnh dồi dào.
Đóa hoa xinh đẹp mang đến hương thơm thấm đẫm lòng người.
Nước sông nuôi dưỡng sự sống, đất đai hỗ trợ canh tác.
Ánh sáng kỳ diệu trên núi, với ta đó mới là sinh mệnh đẹp đẽ nhất - ánh rạng đông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT