Bubka tức giận đến mức hai tay nắm chặt thành quyền, xoay người lại cúi mặt nhìn chằm chằm xuống đất, tỏ vẻ giận dỗi không thèm nhìn cô gái đang đứng trước mặt.
“Rốt cuộc không hiểu chỗ nào?” Cô gái có mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh cùng chiếc quần trắng mộc mạc trên người, làn da trên mặt nàng ta có nhợt nhạt hơn trên người một chút, nhưng chỉ liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra sự đặc biệt trong tướng mạo. Lúc này nàng đang đứng trước mặt Bubka nửa cười nửa không, thoải mái hỏi.
“…” Bubka không trả lời.
“Việc này liên quan tới việc sinh tử của Pharaoh, ngươi đừng không nói lời nào như thế!”
“…”
“Hừ? Ngươi làm sao vậy?”
Bubka quay đầu đi không thèm nhìn Ngải Vi. Ngải Vi thấy thế liền tức giận bước đến túm cổ áo khiến hắn phải ngẩng đầu lên nhìn nàng… Kỳ thật, tuy tuổi của Bubka còn nhỏ nhưng cái đầu lại cao hơn hẳn Ngải Vi. Lúc này nói Ngải Vi làm cho hắn ngẩng đầu, không bằng nói lôi hắn lại, bắt hắn nhìn mình. Trường hợp có chút buồn cười nhưng nàng vẫn như trước hùng hổ:
“Ngươi không phải dũng sĩ thôn Tây Tháp Đặc hay sao? Ngươi không phải muốn cống hiến vì Pharaoh sao? Nay cơ hội đã đến, sao ngươi không nói gì?”
Bubka bị túm chặt nên đành bất đắc dĩ quay lại nhìn nàng. Tuy nhiên không quá một phút, khi nàng vừa dứt lời thì hắn ngay lập tức quay đầu sang một bên.
“Hừ!” Ngải Vi thật sự có chút tức giận, nàng buông lỏng tay khỏi áo hắn rồi hung hăng đẩy hắn ra.
Quên đi, thằng nhóc này làm sao vậy! Nàng tức giận tránh ra. Vốn dĩ đây là kế hoạch một mũi tên trúng hai con chim. Hắn đến giúp nàng, hắn cũng có thể được Pharaoh để mắt đến, thưởng cho hắn gia nhập cấm vệ quân. Nhưng nàng không ngờ rằng hắn lại bỗng trở nên kỳ lạ như vậy… Nếu là bình thường, có lẽ nàng đã không tốn sức khuyên nhủ hắn, hoặc phí thời gian phỏng đoán tâm tư hắn. Nhưng hiện tại, ấu sư có dấu ấn hoa sen mới là điều nàng bận tâm nhất, không một phút nào nàng không lo lắng về vấn đề này, nàng muốn tìm ra đáp án. Nàng phải bắt được bàn tay độc ác đứng sau bức màn, nàng không rảnh bận tâm chuyện khác.
Nhưng trách thì trách vậy, Bubka vẫn chưa thể hiểu được cảm giác của người lớn. Ngải Vi không thể không quan tâm đến nó.
“Ngải… Neferrtari điện hạ...”
Cuối cùng hắn cũng mở miệng! Ngải Vi vừa nghe hắn gọi mình như vậy bèn hiểu ra vấn đề. Nàng lập tức thay đổi sắc mặt thành khinh thường: "Sao à?"
“Nefer…” Lần này không đợi hắn nói hết câu, Ngải Vi liền bước tới túm chặt hắn, làm cho hắn phải nuốt nửa câu sau không nói thành lời.
“Nói cho ta biết rốt cuộc Bubka ngươi suy nghĩ cái gì đi!” Ngải Vi tức giận nói. Cứ nhìn khuôn mặt ngây ngốc của Bubka thì nàng lại nhịn không được cười. Mở miệng sớm một chút là được rồi, thật ra tâm tư của thằng nhóc này cũng khá đơn giản.
Bubka gật đầu, lại lắc đầu, lại muốn gật đầu... Sau đó bèn ủ rũ: "Quên đi! Nói gì thì nói!" Hắn nhẹ nhàng đẩy Ngải Vi ra khỏi người mình. "Dù sao cũng là ban ngày, ngươi như vậy... Lại nói như thế nào cũng không được rồi..."
Nghe thế Ngải Vi mới ý thức được bản thân và Bubka đang đứng ở vườn sau trong hoàng cung. Nơi này gần lãnh cung nên bình thường rất ít người lui tới, không chừng sẽ có cung nữ đi qua, nếu bị nhìn thấy thì hậu quả thật khôn lường. Dù sao hiện tại mình cũng không phải "Ngải Vi", cùng đệ đệ của Mạnh Đồ Tư thân mật như vậy không phải lễ nghi đúng đắn. Nhưng về chuyện hai người làm sao tới được đây...Vốn Ngải Vi muốn gặp hắn ở tẩm cung nhưng Bubka vừa thấy nàng liền giận dỗi bỏ đi. Ngải Vi thấy thế bèn đuổi theo phía sau, không hiểu như thế nào lại chạy tới chỗ này.
"Sao ta lại là người có lỗi!?" Bubka ủy khuất nói. Đúng lúc này, Ngải Vi đột nhiên chợt phát hiện ra điều gì đó vội vươn tay bịp chặt miệng Bubka ý bảo im lặng rồi kéo hắn chạy tới núp sau cây cột.
"Lại làm sao vậy?" Bubka gỡ tay nàng ra khỏi miệng hỏi nhỏ.
Ngải Vi làm ra động tác "hư", thân thể giấu ở mặt sau cây cột, hai mắt nhìn chằm chằm một người đàn ông áo đen đang đi đến hướng này. Khoảng cách hơi xa, người nọ còn mặc áo khoác ngoài rất dày, bao bọc bản thân kỹ lưỡng, thật sự khó để thấy rõ gương mặt. Nhưng người hắn thon dài, bước chân như nước chảy mây bay, dù có gì cũng không mất đi khí chất tao nhã. Một cái tên bỗng hiện lên trong đầu nàng. Ngải Vi không khỏi nhẹ nhàng nói:
"Lễ, Lễ Tháp Hách..."
Âm thanh nhỏ nhẹ vừa được phát ra khỏi miệng thì nam tử mặc áo đen phía xa lập tức dừng bước quay đầu nhìn về phía Ngải Vi và Bubka. Ngải Vi thấy thể giật mình hoảng hốt vội đẩy mạnh Bukba khiến cả hai té lăn ra đất. Ngải Vi nằm đè lên người Bubka nhưng vẫn không quên dùng tay bịt chặt miệng hắn lại, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, lòng thầm cầu mong sẽ không bị phát hiện.
Từ chỗ Ngải Vi và Bukba đến đi trước của hậu cung và trung gian còn có một ít cây cối nhỏ, nếu 2 người nằm úp xuống, như vậy Lễ Tháp Hách bên kia sẽ rất khó phát hiện dưới bóng râm cây còn có người, chỉ cần giây phút vừa rồi Lễ Tháp Hách không chú ý tới Ngải Vi là ổn.
Hai người vẫn nằm im không nhúc nhích, qua một lúc lâu khi không còn nghe thấy bước chân người tới. Ngải Vi mới cẩn thận quay đầu nhìn về hướng hậu cung... Tốt, không bị phát hiện, hẳn là hắn đã đi xa. Vừa rồi nàng còn nghĩ sẽ bị phát hiện khi Lễ Tháp Hách quay đầu lại nhìn, dù là vài giây ngắn ngủi nhưng cũng khiến nàng phải lo lắng... Nàng chỉ hi vọng sẽ không bị phát hiện vì trực giác nói cho nàng biết, Lễ Tháp Hách là nhân vật không dễ đối phó. Huống hồ Bỉ Phi Đồ lại rất tín nhiệm hắn, mặc kệ phát sinh tình huống gì nàng cũng không muốn đối đầu với hắn. Nàng lại nhìn nhìn bên kia, xác nhận không có ai rồi mới quay đầu chạy đến.
Khuôn mặt Bubka đột nhiên biến dạng khiến Ngải Vi sợ tới mức thiếu chút nữa đã loạng choạng té. Mặt của thiếu niên tóc hồng giờ đây cũng như muốn bốc cháy giống như tóc của hắn. Hắn ngây ngốc nhìn Ngải Vi, cả người rơi vào trạng thái ngơ ngẩn. Ngải Vi cuối cùng cũng phát hiện tư thế của mình có chút gì đó không phải, nàng vội vàng leo từ trên người hắn xuống, ngồi sang một bên. "Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Thật sự không phải..."
Bubka vẫn nằm im, ngơ ngác không hề nhúc nhích.
Ngải Vi thấy thế vội nói: "Đừng ngẩn ra như thế! Vừa rồi ngươi không thấy gì sao?"
Bubka như định mở miệng nhưng lại thôi, ngơ ngác nhìn nàng không nói gì.
Ngải Vi thấy thế bèn nắm chặt áo hắn, lay mạnh người hắn: "Đừng lãng phí thời gian nữa! Vừa rồi ngươi không thấy gì sao?"
"Ta, này này này, ngươi, cái kia, ta..." Bubka lắp bắp không nói thành câu.
Ngải Vi vỗ mạnh đầu hắn, những cảm xúc không tự nhiên của Bubka đều lọt vào mắt nàng. Nàng hơi tức giận kêu lên: "Ta biết người Ai Cập các ngươi có tấm lòng rộng mở, huống hồ vừa rồi thật sự là ngoài ý muốn! Không cần như vậy, ngươi làm cho ta xấu hổ quá đi! Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi!"
Mặt Bubka tím như cà. Hắn dùng hết tinh thần nhìn Ngải Vi rồi gật đầu, ý bảo nàng nói tiếp.
"Ngươi cũng thấy đó, vì sao Lễ Tháp Hách lại đến lãnh cung?" Ngải Vi nhìn Bubka không chớp mắt và hỏi.
Bubka mơ hồ, thực sự không phải vì chuyện vừa rồi nhưng thật sự... "Làm sao ta biết được?"
Ngải Vi nhìn về phía con đường nhỏ trong lãnh cung. Kỳ lạ! Thân là một quan tư tế mà lại không đem theo tùy tùng, một mình đi tới lãnh cung rốt cuộc để tìm ai? Nếu nói về phi tử ở cái lãnh cung này thì ngoài Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như ra thì chẳng còn ai. Nhưng có suy nghĩ nát óc nàng cũng không thể tìm được lý do Lễ Tháp Hách tới tìm Khiết Như... Nói đến Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như lại khiến Ngải Vi chợt nhớ đến ấu sư có dấu ấn hoa sen.
"Đáng chết!" Nàng dùng sức đánh lên người Bubka một quyền, dọa gã thiếu niên đang nằm dưới mặt đất nhảy dựng lên. Thần sắc nàng nghiêm trọng, không nói được câu nào, tiếp đến còn tự nảy sinh vài câu hỏi.
Chết tiệt, khúc mắc nằm ở chỗ chủ nhân cuốn kinh bị niêm phong đó không nhất định phải là ấu sư, chỉ cần là người sở hữu dấu ấn hoa sen thì đều có khả năng! Nếu thế thì Iamanakel, Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như cũng đều có khả năng, hoặc ngay cả người khắc ra những thứ văn chương này cũng có thể! Nhưng không nên quên mất chi tiết Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như là công chúa đế chế Hittle... vậy nên cuốn kinh văn bị niêm phong này nhất định do hội viết.
Nếu thật như vậy, không lẽ Lễ Tháp Hách lại là...
"Nefertari."
Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau đập tan mọi suy nghĩ của nàng. Nàng bực mình mở miệng nói "Đừng làm phiền ta", nhưng chỉ vài giây sau đó đã muốn nuốt lại những lời vừa thốt ra khi chợt nhận ra giọng nói quen thuộc kia là ai.
Nàng nuốt nước bọt rồi chậm rãi quay đầu lại.
Đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt tuấn mỹ của Ramsses, theo sau là Lễ Tháp Hách cùng đoàn binh lính.
Bubka vội vàng đứng lên, tay chân luống cuống lo sợ quỳ gối trước Pharaoh. Không phải nói chơi, mặc dù đã từng cùng Ngải Vi vào sinh ra tử, nhưng hiện tại nàng ấy là Nefetari của Pharaon. Mọi người đều biết Đạo pháp xem Nefetari như bảo bối, ngay cả cái tên cũng không cho phép ai được gọi, huống chi là hiện tại...
Quả thực là hết đường chối cãi rồi! Bubka lén ngẩng đầu, nhìn mặt Ramsses bệ hạ. Trời, cái phải tới cũng đã tới. Chuyện này lại xác minh lời đồn đãi về hai người là đúng. BuBka sợ hãi cúi đầu thầm nghĩ, đừng nói tới chuyện gia nhập cấm vệ quân, ngay cả chết vì người cũng là diễm phúc! Nghĩ tới đây, thân thể bỗng khẽ run đứng dậy.
Nhìn thấy bộ dạng của Bubka khiến người Ngải Vi lạnh hơn phân nửa.Đúng là tiểu tử ngốc, hoảng cái gì chứ! Càng kích động càng khiến cho người khác nghi ngờ. Nàng bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Ramess với gương mặt xanh mét, sau đó liếc mắt qua Lễ Tháp Hách, trong lòng thầm rủa. Không cần nghĩ nhiều, rõ ràng vừa rồi đã bị phát hiện, nhưng vẫn không thể hiểu nổi tại sao Ramess lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ Pharaoh đều sống như thế, ngày nào cũng nhàn rỗi, rồi lại tùy tiện để thần tử gọi đến?
Nàng hít một hơi thật sâu, ra vẻ bình tĩnh nói: "Bệ Hạ tới để thăm Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như phải không?"
Ramess không nói gì, mặt không biến sắc nhìn về phía nàng và Bubka.
Trống ngực Ngải Vi đập nhẹ, nàng nuốt nước bọt, cố gắng nói với giọng bình tĩnh:“Như vậy, ta xin cáo lui.”
Hoàn hảo! Hắn vẫn không có phản ứng gì. Ngải Vi đứng lên, xoay thắt lưng, cúi đầu rồi chậm rãi bước lui. Đó, cứ như vậy đi! Trăm ngàn lần đừng đuổi theo ta nha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT