Dịch: Acchan Watanabe
Sưu tầm: Tinna My
Nguồn: thientucac.wordpress.com
Những ngày gần đây, Tướng quân Bùng Cổ ở biên cảnh Li-bi cảm thấy đường làm quan đặc biệt rộng mở.
Đây không chỉ có là vì xâm lược Mạc Lai cướp đoạt được nhiều vàng bạc châu, làm cho hắn ở trung gian kiếm được tiền riêng, mà là hắn vui vẻ nhất vì ngày gần đây thám tử ở bên kia báo về tin tức.
“Nghe nói Pharaong đã phái trọng binh đến Mạc Lai, Memphis chắc là một tòa Không Thành ”
Mỗi lần nghĩ đến đây, Bùng Cổ lại không tự giác sờ sờ chính cái cằm dày rộng đầy râu của mình, suy nghĩ lại bay vọt đến lời hứa hẹn trước kia của Quốc vương Li-bi nói với mình “Bùng Cổ, nếu ngươi có thể đem đại quân của Memphis hấp dẫn đến biên cảnh, làm cho kế hoạch dương đông kích tây của chúng ta thành công thì ta sẽ thưởng ngươi quan tấn nhị cập, hơn nữa còn đem Thập công chúa gả cho ngươi”
Chậc chậc, đây đúng là thăng chức rất nhanh, nghĩ đến Thập công chúa mĩ mạo, bên miệng Bùng Cổ cơ hồ muốn chảy xuống nước miếng. Vốn lo lắng nếu Pharaong tự mình mang trọng binh tới biên cảnh thì chỉ sợ còn muốn xin trợ giúp, cùng người phân công, nhưng mà hiện tại Pharaong cư nhiên phái trọng binh đi trước, chính mình ở lại lưu thủ Không Thành!
Hoàn mĩ, đây thật sự rất hoàn mĩ!
“Này! Tin tức này của ngươi sẽ không sai đi” Bùng Cổ đem thám tử bắt lại đây, hung hăng hỏi.
“Không có” Thám tử rất cung kính quỳ trên mặt đất “Ta là chính mình nghe được người cầm lệnh bài thôn trưởng nói với toàn thôn như vậy, sẽ không sai”
“Ân…” Bùng Cổ vừa lòng trở lại ngồi trên ghế tướng quân, ý bảo tiểu binh hai bên quạt cho mình.
Xem ra giấc mộng Tướng quân thứ nhất Li-bi đang gần ở trong gang tấc!
Bùng Cổ mang theo hạnh phúc tươi cười, khép hai mắt lại, liền hơi hơi truyền ra tiếng ngáy.
*****
Bên kia, người dân Mạc Lai ở bên trong, Ngải Vi cùng Bubka ngồi ở trên chiếu.
“Này, Ngải Vi, làm như vậy có vấn đề gì không?” Bubka một bên đem mảnh vải quấn quanh cánh tay tháo ra, một bên khẩn trương nói.
Ngải Vi thản nhiên tự đắc uống lên một ngụm nước “Tục ngữ nói tốt, muốn lừa gạt người khác thì trước tiên phải lừa gạt chính mình. Hiện tại người dân Mạc Lai cùng Li-bi khẳng định tất cả đều tin tưởng rằng Pharaong sẽ phái trọng binh đi trước, mà chính mình ở lại lưu thủ Không Thành”
“Làm như vậy vì cái gì?” Bubka khó hiểu nhìn Ngải Vi, đôi khi cùng hắn nói chuyện thật sự sẽ làm chính mình cảm thấy đầu óc không đủ dùng.
“Vì…” Ngải Vi cười cười “Nước uống hết rồi, ngươi đem nước cho ta”
Uống thật nhiều nước! Bubka trong lòng than thở một câu, xoay ngươi đi qua cầm ấm nước “Không nói cho ta biết thì ta sẽ không đưa cho ngươi”
Ngải Vi thở dài một hơi, đưa tay mình qua đoạt lấy cái ấm “Rất đơn giản a, vì có thể làm cho người dân trong thôn rút lui bình an”
“Đây là hù dọa người Li-bi?” Bubka cong cong tóc ngắn đỏ như lửa của mình, khó hiểu hỏi.
“Chính ta tính đúng thời gian, có trật tự lui lại, bọn họ sẽ không truy kích” Ngải Vi há miệng uống nước, ở sa mạc này uống nước thế nào cũng không đủ, bằng không liền cảm thấy sinh mệnh giống như bị tháo nước “Ta phỏng đoán, Li-bi phái quân đội tới, không có số lượng rất lớn, bởi vì đây là mồi. Vài ngày sau, sẽ có thám tử ở Memphis báo lại, nếu tin tức là Pharaong thân chinh thì bọn họ sẽ hướng trong nước xin giúp đỡ, cũng dụ địch xâm nhập, cuối cùng phái ra đại binh tiêu diệt. Đồng thời bên Memphis chính biến hoặc đoạt thành, cho dù Li-bi bên này bại do Pharaong thân chinh thì tổng thể vẫn xem là thắng. Nhưng mà nếu Pharaong phái binh đến thì liền rất tốt, bọn gian thần sẽ tranh thủ thời gian mà náo động Memphis, còn bên kia trực tiếp xuống tay. Bên này lại càng không mạo hiểm chống lại đại quân Ai Cập mà ngược lại sẽ rút quân trước tiên! Bởi vì chống lại là không hề ý nghía. Nói tóm lại, bọn họ muốn phân tán binh lực Pharaong, thừa thời cơ công phá làm Ai Cập bị thương nặng…. Ta nói hiểu chưa?”
Bubka bộ dáng mê mang.
“Mặc kệ thế nào, chúng ta bên này muốn nắm giứ tiên cơ, không thể chờ bọn hắn chiếm được tin tức chân chính mới áp dụng hành động, bằng không là thập phần nguy hiểm. Tính thời gian, cách Lộ bay đi báo tin cũng đã 10 ngày, chúng ta đợi vài ngày nữa liền tổ chức cho mọi người xuất phát đi”
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng cúi đầu kêu, hỗn tạp thanh âm vỗ cánh. Bubka chợt từ dưới sàn nhảy dựng lên, giống như điên chạy ra ngoài cửa.
“Bubka!?” Ngải Vi kinh ngạc nhìn hành động của hắn, cũng kích động mà đứng lên, hết sức đuổi kịp hắn “Lào sao vậy???”
Bubka chạy nhanh như bay “Lộ! Là Lộ! Lộ đã trở lại!!”
Cửa vừa mở liền thấy thân ảnh Lộ, xoay quanh ở trên không. Bubka đem ngón cái cùng ngón trỏ tay phải để tới trong miệng, kiệt lực thổi ra một tiếng vang dội nhất, đồng thời đem cánh tay trái hướng lên trời “Lộ! Lại đây! Bay lại đây!” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân2.
Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em3.
Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng4.
Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc=====================================
Trên không ưng cúi đầu kêu một tiếng, lướt đi xuống dưới, vững vàng dừng ở trên cánh tay Bubka.
“Lộ!” Bubka yêu thương vuốt ve chính huynh đệ của mình, nguyên bản lượng trạch lông chim bởi vì lặn lội đường xa mà dơ bẩn không chịu nổi. Nhưng cặp ánh mắt sắc bén kia vẫn như cũ sáng ngời! “Rất tốt, Lộ! Ngươi thật sự là rất tốt!”
Ngải Vi đuổi tới, nhìn đến Bubka vui vẻ thích hợp để nói chuyện, trong lòng cũng một trận an ủi “Bubka, Lộ so với tốc độ quân đội là bao nhiêu?”
Bubka một bên kiểm tra xem Lộ có bị thương hay không, một lên trả lời “Ước chừng gấp hai lần tốc độ quân đội đi”
Ngải Vi trong lòng thầm tính toán, con ngươi màu lam hơi lóe sáng “Hảo, chúng ta liền bốn ngày sau xuất phát”
***
Tướng quân Bùng Cổ rốt cục chiếm được tham báo mà hắn chờ đợi đã lâu.
“Tướng quân, người dân thôn Mạc Lai đang lấy đội ngũ chỉnh tề, phi thường có trật tự đi về phía Memphis”
Thời điểm nghe cái tin tức ấy Bùng Cổ đang tận tình hưởng thụ mĩ vị thịt nướng. Nghe vậy, hắn không khỏi đứng lên, thân thể khổng lồ thiếu chút nữa đem bàn ăn trước mắt nghiêng đổ, may mắn người hầu một bên mau mắt, giúp hắn đỡ lấy.
”Như thế nào? Bắt đầu lui bước?” Bùng Cổ lớn tiếng nói xong liền tới gần thám tử đang quỳ gối dưới đất “Khi nào thì bắt đầu???”
“Ngay tại nửa ngày trước”
Bùng Cổ giống như ngưu linh, ánh mắt vòng vo vừa chuyển, hẳn là đại quân Pharaong đã đến đây, nếu người dân Mạc Lai dám can đảm nghênh ngang lui lại, khẳng định là có vạn toàn nắm chắc, hoặc là muốn câu dẫn ta mắc mưu, cho đại quân Ai Cập tắc hàm răng? Đừng choáng váng! Xem Bùng Cổ ta!
“Truyền lệnh xuống! Chúng ta cũng nhổ trại, lui về Li-bi” Bùng Cổ lớn tiếng quát. Sớm lui về một chút là có thể an toàn không ít, dù sao chính nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, vì sao còn muốn giảo nhập không cần phải hồn thủy.
Toàn quân Li-bi đang phụng mệnh thu thập hảo hành trang, thời điểm bắt đầu lui lại liền có một thám tử khác, thúc khoái mã vội vã xông vào quân doanh, hấp dẫn ánh mắt mọi người “Tướng quân! Tham báo mới nhất! Theo Memphis đến!”
Bùng Cổ đi ra khỏi lều trại, trừng ánh mắt “Làm sao vậy? Náo động đã thành công?”
Thám tử xoay người xuống ngựa rơi xuống mặt đất, bởi vì lo lắng mà nói lắp bắp “ Tướng quân, Memphis, Memphis….”
“Nói cái gì! Nói mau!” Bùng Cổ hung tợn nói.
“Tướng quân! Pharaong vốn không có xuất binh cứu giúp thôn Mạc Lai, hắn cùng với đại binh ở lại Memphis”
“Cái gì!!??” Bùng Cổ nghe vậy trên trán không khỏi nổi gân xanh! Như vậy thì náo động thất bại, không! Này còn quan trọng hơn, hắn căm tức nhất là “Người Mạc Lai chết tiệt! Cư nhiên đem lão tử trêu đùa! Đối đãi đuổi theo các ngươi, đem bọn ngươi tự tay đâm chính mình!!!”
****
Ngải Vi cùng Bubka đang tổ chức dân chúng chỉnh tề đi về phía Memphis.
“Ngải Vi, kỳ thật không nhất định sẽ có đại quân tiếp ứng cho chúng ta…..”
Ngải Vi xoa xoa mồ hôi ở sau ót, kỳ thật có hay không thì căn bản cô không biết. Người Li-bi rất kỳ vọng hai loại khả năng trên, còn có một loại, chính là Pharaong không phái binh cứu giúp. Nếu là như thế thì một khi người Li-bi tàn bạo nhận được tham báo đến từ Memphis, bọn hị nhất định sẽ cho thôn Mạc Lai lấy hủy huyệt tính đả kích. Tính theo thời gian, nếu viện binh được tin tức của Lộ rồi ngày hôm sau xuất phát thì không sai biệt lắm cũng nên đến đây, hiện tại lui lại, là thời điểm không dễ dàng nhất làm cho Li-bi bắt đầu nghi ngờ… Nhưng mà….
“Ta thực lo lắng đến tột cùng Pharaong có phái binh đến hay không, tính theo thời gian, người Li-bi hẳn đã nhận được tham báo, nếu không có phái binh thì bọn họ nhất định giờ đang hổn hển đuổi theo, chúng ta liền xong rồi”
“Vậy thì làm sao bây giờ…..” Bubka không có chủ ý.
Ngải Vi cũng lắc lắc đầu, làm sao bây giờ đây…. Cô hiện tại có thể làm chính là tranh thủ thời gian, có thể đi thật xa, cho dù xa từng bước thì hi vọng sinh tồn đều đã gia tăng!
Nhìn cô lâm vào biểu tình trầm tư, trong mắt Bubka toát ra vài phần ôn nhu. Không biết vì sao, nam hài gầy nhỏ trước mắt đôi khi biểu hiện ra ngoài hoàn toàn chính là bộ dáng của nữ hào tử, nhu nhược lại có phần yếu ớt, làm cho hắn hi vọng có thể đắc tượng trở thành một nam tử hán thành thục, có thể bảo hộ cô, làm cho cô tin cậy chính mình, dựa vào chính mình. Nếu Ngải Vi là một nữ nhân như trong suy nghĩ thì hắn nguyện ý bảo vệ cô cả đời… Nghĩ như vậy, Bubka liền lớn tiếng nói “Ngươi yên tâm đi Ngải Vi, cho dù phát sinh chuyện như vậy thì ta cũng nhất định sẽ bảo vệ ngươi!”
Ngải Vi chợt ngẩng đầu, nhìn vào con ngươi sáng ngời của Bubka. Hắn chính là phát ra từ nội tâm. Ngải Vi không khỏi trong lòng có vài phần cảm động. Cô nhẹ nhàng nói “Cám ơn…. Bubka” Cám ơn Bubka, chờ mọi chuyện chấm dứt, ta nhất định sẽ nhớ rõ tại đây ba ngàn năm xa xôi trước, ta từng có một bằng hữu là ngươi! Một bằng hữu tốt như vậy. Cô nghĩ như thế, nhưng mà không nói ra.
Đột nhiên, đội ngũ dân chúng hoảng sợ kêu lên “Người Li-bi!!!” Ngay sau đó đội ngũ trật tự chỉnh tề lâm vào một mảnh bối rối. Ngải Vi cuống quít xoay người sang chỗ khác, cuối sa mạc bụi đất ngập trời, cờ xí Li-bi như ẩn như hiện.
“Vẫn là không kịp rồi sao? Người Li-bi nhận được tin tức Memphis, Pharaong quả nhiên không phái binh cứu giúp sao? Ngải Vi muốn tuyệt vọng, cô lớn tiếng kêu “Mọi người không cần khủng hoảng, bảo trì đội ngũ, viện quân ngay tại phía trước!!” Nhưng mà người dân thôn Mạc Lai lâm vào khủng hoảng, hoàn toàn không chú ý tới chỉ huy của cô, giống như điên hướng xung quanh chạy trối chết. Mắt thấy quân đội Li-bi càng ép càng gần, Ngải Vi cơ hồ cảm thấy người Li-bi đằng đằng sát khí, tay cầm đủ loại binh khí đối bọn họ như hổ rình mồi.
“Ngải Vi, ngươi chạy mau” Bubka nắm chặt loan đao, vội vàng nói với Ngải Vi.
Ngải Vi lắc đầu, không chạy thoát được đâu, người có hai chân làm sao có thể chạy thoát khỏi chiến mã bốn chân. Lúc ấy thời điểm trở về vì sao không nghĩ mang nhiều hỏa tiễn một chút! Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Cô ngơ ngác nhìn quân đội Li-bi chậm rãi tới gần, trong lòng từng trận hàn ý… Rất tự đại! Không đem lịch sử tu chỉnh trở về mà lại muốn đem càng nhiều người bỏ mạng! Cô rất coi rẻ lịch sử! Rất ngu xuẩn!
Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, bỗng nhiên phía sau truyền đến một trận hân hoan nhảy nhót, giống như sóng triều, đem bao phủ cô “Quân đội Pharaong!!!”
Cái gì?! Làm sao có thể! Ngải Vi khó có thể tin quay đầu lại, nhìn đến phía trên một mảnh cờ xí vàng óng ánh, mặt trời chiếu rọi xuống khiến cô cơ hồ muốn đui mù. Quân đội Ai Cập sắp xếp đội ngũ mặc chỉnh tề, đem trung gian sa bán vây quanh lên, ở phía trước quân doanh, một nam tử hiên ngang uy vũ ngồi trên mao sắc lượng lệ tuấn mã màu đen. Hắn thần thái tự nhiên, ngồi trên cao nhìn xuống đại cục.
Ngải Vi luống cuống tay chân lôi kính viễn vọng ra, khẩn cấp đem lên trên hai mắt mình, nhìn về phía người dẫn đầu có khí chất bất phàm.
Thẳng đếm hôm nay Ngải Vi còn có thể rõ ràng những gì cô đã nhìn thấy.
Trong trí nhớ kia là thân hình tuấn mĩ, bây giờ là giống như thiên thần đứng lặng ở phía trên gò núi. Màu vàng mặt trời ở phía sau chiếu vào giống như thần quang của hắn phát ra, chiếu khắp một mảnh không gian rộng rãi phía trên. Hắn là Ramsses đệ Nhị a! Người mà trong sách xưng là Quân chủ huy hoàng nhất của Ai Cập cổ đại, người mà không ai không biết Pharaong vĩ đại!
Xuyên qua kính viễn vọng nhìn thấy ở xa xa khuôn mặt có vài phần quen thuộc, máu của cô giống như nghịch chuyển bình thường, mãnh liệt đánh sâu vào tim, thân thể khó có thể ức chế biến nóng lên, càng ngày càng nóng. Sau mấy tháng nhớ lại lần lượt nằm trong óc mình, nguyên bản bị quăng vào một góc chuyện xưa nhưng giống như trong vòng một giây khiến một màn tràn ngập trước mắt nhanh chóng, tràn ngập đầu óc cô, làm cho nó cơ hồ muốn nổ mạnh! Thời gian ngắn ngủi ngàn vạn suy nghĩ hòa hợp thành một câu:
Rốt cục, rốt cục!
Quyển sách từ tiêu tương tiểu thuyết nguyên sang võng thủ phát, đăng lại mong giữ lại!