Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
Trong phòng giải phẫu của pháp y, bà chị yêu xác vừa trả một thi thể về tủ đông lạnh, tháo bao tay ra.
Thấy Lâm Diêu đến thì cầm bịch bánh quy trên bàn giơ tới, cười hỏi, “Ăn không?”
“Chị rửa tay chưa vậy?”
“Có vấn đề gì à?” .
Đam Mỹ H VănLâm Diêu giờ đã hiểu tại sao tổ trưởng và Đàm Ninh không muốn đến.
Sau khi bày ra gương mặt tươi cười từ chối bịch bánh quy, Lâm Diêu vào thẳng vấn đề hỏi, “Trong cơ thể người chết Lộ Tiểu Yến có thuốc mê, chị có nghĩ kim tiêm có vấn đề không?”
“Câu hỏi này của cậu vô cùng không chuyên nghiệp.
Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, với một người chuyên nghiệp như tôi, người tiêm thuốc mê cho nạn nhân là một tay già đời, tuyệt đối không phải người chỉ mới tiếp xúc với kim tiêm một hai ngày.”
“Thuốc mê là loại bình thường?”
“Tiểu Lâm, cậu có chút thường thức giùm tôi được không? Cho dù là thuốc mê ở bệnh viện thường dùng thì cũng không thể được bày bán tùy tiện ở ngoài đường.
Đừng có nhíu mày với tôi, tôi chỉ có thể trả lời đơn giản là, thuốc mê trong cơ thể nạn nhân là loại rất phổ thông.
Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Cậu có thấy vết thương trong lỗ tai của nạn nhân không?”
Lâm Diêu kinh ngạc hỏi lại, “Vết thương gì cơ?”
“Cậu không biết? Cậu không thấy tôi ghi trong bản báo cáo, phần thứ hai sao?”
“Không thấy.”
“Chết tiệt, sao cậu lại không thấy! Đông Minh bọn họ cũng không nói cho cậu nghe?”
Lâm Diêu bĩu môi, nói với cô, “Tôi không nghe ai nói gì cả.”
Pháp y giơ tay lên làm điệu bộ con dao! Ném bách quy đi, “Qua đây!”
Bị chị pháp y kéo tới bàn làm việc, Lâm Diêu thấy trên bàn có con dao dính máu, cùng với một số đồ trang trí nhìn thôi là muốn ói, Lâm Diêu liền hiểu tại sao nơi này là cấm địa của cảnh cục.
Pháp y mở thư mục trong máy tính, chọn một tấm ảnh, chỉ vào cho Lâm Diêu nhìn, “Nhìn đi.”
“Nhìn cái gì?” Lâm Diêu chớp mắt, nhìn không ra đây là vị trí bộ phận nào của con người.
“Là External acoustic meatus ống tai ngoài! Chính là lỗ tai mà chúng ta nói á.
Từ ống tai ngoài đến màng nhĩ có một vết thương dài chưa tới 3mm, nếu không phải do tôi thấy thi thể này đẹp quá nên tiến hành giải phẫu lần hai, chắc là đã bị bỏ sót.”
Lâm Diêu thay đổi góc độ quan sát vết thương trong tai của thi thể, một hồi lâu mới hỏi, “Chị nghĩ tại sao lại có vết thương này?”
“Thông thường tai bị thương chỉ có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, bị nổi mụn nhọt, sau khi vỡ thì bị thương, thứ hai là do ngoáy tay, sơ ý bị trầy.
Nhưng vết thương này lại không nằm ở hai nguyên nhân đó, nhìn như bị cào mất miếng da.”
“Cào mất?”
“Cũng không chắc, vết thương quá nhỏ, rất khó kết luận.
Nhưng không tìm được miếng da chừng 3mm.
Tôi còn muốn nói với cậu một chuyện thú vị, vết thương này là sau khi chết mới có.
Chuyện này tôi mới nói với Dương Lỗi, hắn có cách nhìn mới về vụ án, cậu tìm hắn hỏi thử đi.”
“Tổ trưởng Dương?” Lâm Diêu có chút kinh ngạc đồng thời có vài phần tức giận, trong lòng nghĩ: Sao chưa từng nghe tổ trưởng Dương nói gì hết?! Hắn vội vàng cáo từ, đi tìm Dương Lỗi.
“Tôi để báo cáo trên bàn cậu, không thấy sao?” Dương Lỗi bị Lâm Diêu truy hỏi, hắn vô tội nói.
“Không thấy, anh để hồi nào?”
“Cậu và Tiểu Đường vừa đi là tôi qua, cậu tìm lại thử, để trong túi giấy, bên trên có viết chữ.”
“Thôi, tôi tìm được người rồi còn về tìm báo cáo làm gì nữa.”
Dương Lỗi dùng gương mặt ngàn năm băng sương, hỏi lại một câu, “Cậu với Cát Đông Minh, rốt cuộc ai mới là tổ trưởng?”
Lâm Diêu không nhịn được, dựa vào tường, cả người toát ra vẻ không tập trung, “Anh với tổ trưởng sao chỉ toàn hỏi mấy câu nhàm chán vậy?”
Dương Lỗi thở dài, “Theo tôi biết, có một loại thiết bị nghe lớn mới nhất, nhỏ xíu, còn không bị nhiễu sóng.”
“Anh nghi ngờ có người cấy thiết bị nghe lén vào tai Lộ Tiểu Yến?”
“Cũng không phải cấy vào.
Máy này chỉ cần dính vào da là được.
Đơn giản mà nói, lúc chúng ta đi ngoài đường, lướt qua nhau, tôi chỉ cần làm một động tác nhanh, dính vào cổ hoặc tóc của cậu là xong, cậu sẽ không phát hiện, cho dù lúc tắm làm rơi, cũng sẽ không có cảm giác gì.
Nếu vụ này liên quan đến Hàn Cương và cảnh sát quốc tế, với quan điểm cá nhân tôi, cảnh sát quốc tế thông qua Lộ Tiểu Yến nghe lén Hàn Cương là điều hoàn toàn có thể.
Huống chi…”
“Huống chi Hàn Cương là tình báo quốc tế, máy nghe lén bình thường không dùng được với hắn.”
“Đúng vậy, cho nên thuốc mê trong cơ thể Lộ Tiểu Yến là do cảnh sát quốc tế tiêm vào, để gắn máy nghe lén.”
Lâm Diêu gật đầu, cũng đồng ý với suy luận của Dương Lỗi, cứ tiếp tục như vầy thì vụ án sẽ càng thêm sáng tỏ, còn lại thì dành thời gian ra sắp xếp một lần, đáp án sẽ sống động hơn.
Cát Đông Minh và Đàm Ninh vừa trở về phòng làm việc đã kinh ngạc, cơn giận của Cát Đông Minh cao tận trời, quát, “Tiểu Lâm, cậu làm cái gì vậy?!”
“Ầy, tùm lum hết rồi.” Đàm Ninh ở phía sau còn dặm mắm dặm muối, khiến Cát Đông Minh càng thêm tức giận.
Một nhóm người không dám quấy rầy Lâm Diêu, lui ra cửa chờ tổ trưởng nổi nóng, Lâm Diêu lại chẳng xem ra gì, giơ chân đạp tủ hồ sơ, đạp xong liền đáp, “Ngăn tủ này nên thay đi.”
Cát Đông Minh thật sự rất căm tức, tính tình Lâm Diêu vốn nóng vội, có thể chọc người ta tức chết.
Hắn nói, “Bộ cậu không thể chờ lão Tần về rồi lấy chìa khóa mở sao?”
“Chờ lão Tần về thì tôi đi từ đời nào rồi.
Đàm tử, qua giúp đi, tổ trưởng anh cũng đừng đứng đó, qua phụ một tay.”
“Cậu muốn tìm cái gì?” Đàm Ninh hỏi.
Lâm Diêu ngồi xổm người xuống, lấy từng túi hồ sơ, móc tài liệu bên trong ra để dưới chân, không ngẩng đầu lên nói, “Thời gian biểu của những nhân viên tới sớm nhất.”
“Cái đó không ở đây, trong phòng làm việc của tổ trưởng đó.”
“Im đi Đàm Ninh, Tiểu Lâm sẽ phá hư phòng của tôi!” Cát Đông Minh mới nói xong, Lâm Diêu đã hùng hổ đi vào văn phòng của hắn.
“Cái thằng kia, muốn tạo phản hả, tôi còn đứng lù lù ở đây nha!”
“Vậy anh còn không mau lấy đưa cho tôi.”
Ngay lúc Cát Đông Minh giận tới muốn đánh người, Đàm Ninh lại cười ha hả đi tới, khuyên răn, “Nhịn chút đi, xong rồi anh lo nó sau.
Bớt ngày nghỉ của nó lại, tôi đảm bảo nó sẽ hối hận vì ngày hôm nay.”
Cát Đông Minh này á, bình thường thì xem cấp dưới như bạn thân, ai cũng chả xem hắn là cấp trên.
Chỉ cần hắn không nổi nóng, ai rảnh rỗi cũng sẽ xem thường chọc hắn mấy câu.
Nhưng mà khi vị này thật sự tức giận, cả kể Lâm Diêu cũng phải ngậm miệng.
Bởi vậy lúc mọi người thấy Đàm Ninh vừa cười vừa nói, xung quanh đều có người to nhỏ thêm vào, khiến Cát Đông Minh vì đại cục suy nghĩ, nhịn lại một chút.
Nghe tiếng nói chuyện bên ngoài và tiếng gào của Cát Đông Minh, Lâm Diêu cười.
Không biết từ lúc nào, hắn bắt đầu thích tổ trọng án này, thích người của tổ này, cho dù có người hơi đâm chọt sau lưng chuyện hắn và Tư Đồ, đối với Lâm Diêu mà nói, tổ trọng án vẫn giống như một gia đình.
Mà Cát Đông Minh thì thân như anh trai, Lâm Diêu cũng kính nể từ đáy lòng.
Đừng thấy người ta cả ngày tùy tiện, chứ đầu óc thì không thua cáo già đâu.
Cát Đông Minh thở phì phò đi lấy tài liệu đưa cho Lâm Diêu.
Lâm Diêu tìm kiếm vài tờ, rốt cuộc tìm được thứ hắn mong muốn.
Rút ra mấy tờ rồi nhét vào tay Cát Đông Minh, “Các anh cầm cái này với bút ghi âm của tôi là có thể bắt người.”
Cát Đông Minh cúi đầu nhìn, đột nhiên nói, “Xem ra cậu cũng xác nhận được hung thủ rồi.”
“Gì? Anh biết từ trước rồi?” Lâm Diêu có chút bất ngờ.
Cát Đông Minh liếc mắt nói, “Cậu đúng là không để tổ trưởng tôi vào mắt, tôi mà không có bản lĩnh thì làm sao trấn được đám nhóc tụi bây?”
Đàm Ninh ở bên cạnh xen vào, “Tiểu Lâm, đừng có nghe hắn nổ, hắn mới xác nhận hung thủ được mấy ngày thôi.
Trước đó thì cũng mơ hồ như cậu.”
“Im đi! Bộ cậu không thể chừa cho tôi chút mặt mũi hả?” Cát Đông Minh xoay đầu trừng mắt nhìn Đàm Ninh, vẫn vô cùng dung túng với cộng sự ngàn năm này của mình.
Lâm Diêu cười nhìn Cát Đông Minh có chút đỏ mặt, nói, “Tôi đang suy nghĩ về kế hoạch bắt người, hay nhất là…”
“Suy nghĩ cái gì nữa, mắt thâm như gấu trúc rồi, đi về nhà ngủ, tinh thần khỏe khoắn rồi ra chiến trường!”
Lâm Diêu dưới tình huống cực kì không muốn, bị hai người đuổi khỏi tổ trọng án.
Phải biết lúc này làm sao hắn ngủ nổi, về nhà không bị ai quấy rầy, càng làm việc tới muốn mất mạng.
Suốt đêm tới khi trời gần sáng, mới miễn cưỡng ngủ được một chút.
Lúc Lâm Diêu ở nhà chuẩn bị chiến dịch cuối cùng, bên tổ trọng án thì xích mích triền miên.
Cát Đông Minh còn có Dương Lỗi đi báo cáo với cáo già về tiến triển vụ án, suốt đêm mở họp khẩn cấp.
Sau khi cuộc họp dài bốn năm tiếng kết thúc, Cát Đông Minh trở về văn phòng, lông mày nhíu chặt lại, Đàm Ninh đi tới đưa cho hắn cốc cà phê, hỏi, “Còn lo lắng cái gì?”
“Tôi sợ kế hoạch của Tiểu Lâm phức tạp, có khả năng hắn và Vương Vĩ sẽ…”
“Tôi biết anh đang lo lắng điều gì, chuyện này chưa đến bước cuối cùng, chúng ta vẫn chưa thể nói được điều gì, cũng không thể hỏi.
Hy vọng nhận ra chỉ có hai chúng ta thôi.”
“Lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Tiểu Lâm bị đuổi là chuyện nhỏ, làm không tốt còn bị cuốn vào.”
“Sẽ không.
Còn Tư Đồ mà, còn chúng ta nữa.”
Hy vọng, Cát Đông Minh cắn răng gật đầu, hy vọng mọi chuyện đều có thể thuận lợi.
Nhìn đồng hồ, mặc dù muốn cho Đàm Ninh và những người khác nghỉ ngơi, nhưng sự thật cho thấy, bọn họ căn bản không có cơ hội.
Cát Đông Minh cũng không sợ cà phê nóng, uống một hơi cạn ly rồi đứng lên, “Gọi mọi người, kêu vài người đi lấy áo chống đạn.”
Đàm Ninh thận trọng gật đầu, lúc rời khỏi phòng làm việc, trên mặt không giấu được vẻ rầu rĩ.
Cùng lúc đó, Diệp Từ đang ngồi trong phòng ngắm mặt trời mọc, cửa phòng bật mở, anh ba Đường gia một mình đi vào phòng, “Cấp dưới của tôi đang tập kích.
Chờ lời anh sai bảo.”
Chín giờ sáng.
Lâm Diêu thần thái sáng láng xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn Dương Lỗi và Cát Đông Minh còn có mấy đồng nghiệp, hít một hơi thật sâu, xin chỉ thị, “Tổ trưởng, tôi chuẩn bị xong rồi.”
Cát Đông Minh ra lệnh, “Xuất phát!”
Cuộc thi người mẫu ngày mai là kết quả, tất cả mọi người đều đang bận rộn, trong hội trường đều là nhân viên.
Tổng giám đốc Ron đang nói chuyện điện thoại với Lưu Văn Đình, khuyên bảo bà, nói thế nào cũng phải đến hội trường xem.
Ngay lúc Lưu Văn Đình đang giằng co, Ron thấy một nhóm người mặc cảnh phục đi tới, mang theo một loại khí thế bức người cao ngút trời, khiến cả hội trường trở nên căng thẳng.
“Văn Đình, cảnh sát tới.”
“Lúc nào? Mấy người?”
“Bảy tám người, khác với lần trước, bọn họ mặc cảnh phục.”
“Lo đón người ta đi, bọn họ yêu cầu cái gì cũng phải làm theo.
Tôi lập tức tới ngay.”
Ron nghe được tính nghiêm trọng từ giọng nói của Lưu Văn Đình, hắn để điện thoại xuống, ra ngoài tiếp đón.
Cát Đông Minh mặc cảnh phục, cả ngươi toát ra tinh thần khác thường, hắn dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với Ron, “Chúng tôi muốn tìm vài người của anh đến nói chuyện.”
“Được được, anh muốn tìm ai?” Ron có chút căng thẳng.
“Ngô Hải Yến và Tiffany.”
“Vậy vào phòng nghỉ của tôi chờ đi, tôi lập tức nhờ người gọi họ tới.”
“Đàm Ninh, cậu và Tiểu Trịnh cùng đi đi.”
Ron lần thứ hai có cảm giác sự việc không đơn giản, ngay cả đi tìm người cũng phải có cảnh sát đi theo.
Hết chương 37.
- -----oOo------