Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.

Lúc Cát Đông Minh hối hả chạy về tổ trọng án, vừa vào cửa đã hét lên, “Có ai biết Tiểu Lâm đi đâu không?!”

“Tổ trưởng, tìm hắn thì gọi điện thoại đi.” Một tổ viên không rõ chuyện gì, càng muốn chọc cho tổ trưởng đại nhân nổi điên hơn.

Đàm Ninh đứng phía sau cười, không nói tiếng nào, Cát Đông Minh thở phì phò xoay mặt nói, “Nó tắt máy rồi!”

Lúc này, Diễm Bình từ bên ngoài đi vào, vỗ vỗ vai tổ trưởng đại nhân, cười híp mắt nói, “Hắn đang chơi đua xe.”

“Cái gì?”

“Đang đua xe ở đường quốc lộ bỏ hoang kế thành phố, nói là đi hai tiếng.”

“Một mình?”

“Thì đi một mình à.”

Đàm Ninh bên cạnh nói nhỏ với Cát Đông Minh, thấp giọng nói, “Em nói rồi, chúng ta vẫn nên đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Anh suy nghĩ đi, Tiểu Lâm đi đua xe, mà với tốc độ của hắn thì anh cũng biết rồi…”

Cát Đông Minh hừ một tiếng, “Hắn không lái xe của hắn.”

“Ý em không phải chuyện này.

Giờ hắn chạy xe gì cũng được, nói chung là sai luật lệ giao thông, anh không sợ bị tổ giao thông phái người tới gây phiền phức hả?”

Hừ! Cát Đông Minh trừng mắt, xoay người bước đi như bay!

Dưới ánh nhìn soi mói ngạc nhiên của một số người, Lâm Diêu đạp thắng dừng lại, lau mồ hôi nhìn đồng hồ — 20 phút 3 giây, hắn khá hài lòng.

Sau khi xuống xe, Lâm Diêu ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát lốp xe, không xem ai ra gì.

Tư Đồ mới từ sân bay đi ra, liếc mắt đã thấy Lâm Diêu cách đó không xa, mặt mũi liền cười tươi như hoa, bước nhanh được một lúc, hắn vội dừng lại.

Lúc này hắn đang đứng phía sau, nên không nhìn thấy mặt, hắn sợ khi mình nhìn thấy, có thể sẽ không kìm được bản thân, những suy nghĩ nhớ nhung cuộn đến mãnh liệt, hắn thật sự rất muốn nói với những người không biết thân biết phận, lại hay gây chuyện này: Chúng tôi vẫn còn đang ở thời kỳ mặn nồng, miễn làm phiền!

Cảm giác mình có hơi buồn cười, Tư Đồ nhìn Lâm Diêu lên xe, tưởng tượng xem bây giờ hắn đang có tâm trạng thế nào, đồng thời cũng đang suy nghĩ tại sao hắn lại đến đây.

Hắn chợt nghe mấy người xung quanh nói, “Có thấy không, tốc độ của chiếc xe đó ít nhất là 90km/h!”

“Tôi thấy là vượt 100 rồi.

Người này có gấp cỡ nào cũng không nên chạy như thế, lỡ xảy ra chuyện gì sẽ hối hận không kịp.”

Hai câu đối thoại của hai người xa lạ, như một tia sáng rọi thẳng vào đầu Tư Đồ.

Hắn tự lầm bầm, “Em thắng rồi.”

Lâm Diêu để xuống bảng giờ đã tính toán cẩn thận, cuối cùng cho mình một đáp án hài lòng, chờ hắn ngẩng đầu lên, vô tình nhìn vào kính chiếu hậu, một hình bóng dần đi xa, trong lúc nhất thời, hắn thấp giọng gọi, “Tư Đồ.”

Tư Đồ về tới nhà Diệp Từ, dùng chìa khóa dự bị mở cửa.

Sau khi vào phòng khách, đã nhìn thấy trên bàn để một viên đạn, cầm lên xem, cảm thấy Diệp Từ đúng là có tay nghề cao, nếu là mình thì cũng chẳng làm nổi đâu.

Nhìn viên đạn trong tay, Tư Đồ rõ Lâm Diêu đã biết ai là hung thủ, cũng biết bên kia sẽ tiến hành bước tiếp theo.

Chỉ là không nghĩ tới, Lâm Diêu có thể mau chóng điều tra ra một vụ án phức tạp như vậy, thua thì thua, bị cho xuống dưới thôi mà, chỉ cần là em yêu nhà mình, có gì mà không nhường được.

Chuyện này so ra, mình càng quan tâm hơn là cái thằng khốn nạn nào dám hạ độc em yêu! Mình suýt nữa là mất Lâm Diêu, suýt nữa trở thành đồng lõa tiếp tay cho hung thủ, chuyện này so với trời sập càng không thể tha thứ, người kia phải trả giá mấy trăm lần thậm chí là mấy trăm triệu lần, nếu không…

Lâm Diêu dùng tốc độ bình thường lái về thành phố, đụng phải xe của Cát Đông Minh cách không xa.

Lâm Diêu biết chắc đây không phải trùng hợp, tấp xe vào lề đường.

Cát Đông Minh xuống xe lập tức phi tới với gương mặt tôi chịu hết nổi cậu rồi, nặng nề đè lên vai Lâm Diêu, “Cậu có biết tổ giao thông gọi điện cho tôi bao nhiêu lần không hả? Cậu có biết có bao nhiêu trách cứ cậu không hả?”

“Không biết.”

“Cậu có biết tôi bị tổ trưởng đội giao thông, bỏ đi, có nói cậu cũng chẳng cảm kích.

Trước tiên nói cho cậu nghe vấn đề bên tôi.”

Cát Đông Minh nói hết thông tin có được từ Tư Đồ cho Lâm Diêu, mà Lâm Diêu lại không chút kinh ngạc, chỉ nói, “Không có kiểu như thế đâu, cảnh sát quốc tế cũng không có khả năng căng thẳng như vậy.

Xem ra thứ chúng ta cần sắp đến tay rồi, còn chờ Tiểu Đường hồi âm thôi.”

Đàm Ninh dựa vào xe, chậm rãi nói, “Lên xe trước đi, tôi có chuyện muốn nói cho cậu nghe.”

Bên trong xe, Đàm Ninh lấy xấp giấy trong túi ra, đưa cho Lâm Diêu, còn nói, “Tôi đã điều tra tình hình của mấy nhân viên lúc ở khách sạn tại thành phố T.

Hai người cũng biết, Nghê Mỹ vào sáng ngày 25, trong lúc 3:00 đến 5:00 có gọi ba cuộc điện thoại.

Một trong số đó là phòng 112 ở khách sạn thành phố T, nhưng mà, theo điều tra cho thấy, đêm đó không có ai ở phòng 112.”

“Tôi biết rồi.” Lâm Diêu vẫn tin tưởng Đàm Ninh, cũng tin tưởng năng lực làm việc của hắn, nhưng Nghê Mỹ sao lại gọi điện tới phòng không người mà còn nói chuyện những 30 phút?

Biết Lâm Diêu sẽ nghi ngờ, Đàm Ninh tiếp tục nói, “Cậu nghe tôi nói hết đã.

Nhân viên của cuộc thi trước khi đến đã đặt phòng trước, phòng 112 là được phân cho Vương Vĩ, nhưng mà Vương Vĩ lại về nhà ở thành phố T, cũng không đến phòng đó dù một lần.

Có mấy phòng khác cũng tương tự, bởi vì một vài thí sinh dự định đến thẳng khách sạn ven biển, cho nên có ít nhất bốn năm phòng trống.”

“Tại sao không hủy phòng?” Lâm Diêu hỏi.

“Theo người phụ trách của cuộc thi nói, lúc đó nhân viên mang theo rất nhiều đồ, phòng 112 không trả, mà dùng để gửi đồ.”

“Người phụ trách này là ai?”

“Là nhân viên phụ trách sân khấu, tôi điều tra rồi, không có vấn đề.

Nhưng người quyết định giữ lại một phòng đó, chính là người chết thứ ba, đội trưởng Hà.”

Nghe đến đó, Lâm Diêu đột nhiên trầm mặc.

Không chỉ hắn, Cát Đông Minh và Đàm Ninh cũng rơi vào trầm tư.

Không biết qua bao lâu, Lâm Diêu mới lên tiếng, “Lại kẹt ở đây, như vầy không được.

Tôi vẫn phải gọi cho Tiểu Đường trước làm rõ vấn đề đã.”

Lâm Diêu lấy điện thoại gọi cho Đường Sóc.

Vừa nghe giọng đối phương, Lâm Diêu liền thấy kì kì, “Em bị cái gì vậy?”

Giọng nói của Đường Sóc rất uể oải, hắn nói, “Lâm ca, em vẫn không nghĩ ra, dù biết nhiều manh mối rồi nhưng vẫn không biết ai là hung thủ.”

“Em nói chuyện với Vương Vĩ chưa?”

“Nói rồi.

Em tìm được rất nhiều manh mối, đều là những tin quan trọng chúng ta không có.

Em không biết anh và tổ trưỡng nghĩ sao chứ em á, càng nghe càng rối.”

Lâm Diêu không trả lời, hắn mở loa ngoài, nói với Đường Sóc, “Tổ trưởng đang ở bên cạnh anh, em và Vương Vĩ nói cái gì thì kể lại cho hắn nghe đi.”

Mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của Đàm Ninh, Cát Đông Minh đã sớm biết Lâm Diêu biết chuyện của Vương Vĩ.

Hắn đến gần điện thoại, lắng nghe Đường Sóc tự thuật.

Có thể qua gần một tiếng, Đường Sóc cuối cùng hồi báo xong.

Lâm Diêu nói thẳng, “Em kêu Vương Vĩ nghe điện thoại.”

Rất nhanh trong điện thoại vang lên giọng của Vương Vĩ, “Lâm Diêu hả?”

“Là tôi.

Anh sao rồi?”

“Không tốt lắm.

Sao cậu không tới gặp tôi? Cảnh sát Đường nói, chuyện tôi biết vô cùng quan trọng, nhưng sao cậu chưa từng hỏi tới? Cậu đã nói phải mau chóng phá án, tìm ai là hung thủ giết Tiểu Yến, tại sao không hỏi tôi sớm hơn?” Vương Vĩ có vẻ kích động, hắn gần như là đang hét vào Lâm Diêu.

Nếu là một ngày trước nghe Vương Vĩ hỏi thế, Cát Đông Minh cũng muốn biết đáp án từ Lâm Diêu.

Nhưng mà, giờ hắn đã hiểu, vụ án này vô cùng phức tạp, Lâm Diêu cẩn thận như vậy không sai.

Vì vậy vỗ vai Lâm Diêu, ủng hộ hắn.

“Vương Vĩ, vụ án sắp kết thúc, bây giờ tôi có mấy câu muốn hỏi anh.

Thứ nhất, vào ngày đội trưởng Hà chết, tôi và anh cách nhau chừng hai tiếng từng gặp chị ta.

Căn cứ theo điều tra cho thấy, sau khi tôi rời khỏi, đội trưởng Hà căn bản không rời khỏi căn phòng đó.

Nói cho tôi biết, lúc đó khi anh nhìn thấy chị ta, chị ta đang làm gì?”

“Gọi điện thoại.

Tôi ở ngoài cửa chỉ nghe chị ta nói mấy câu, ‘Đây không phải lỗi của tôi, làm như vậy đối với tôi rất không công bằng’, sau đó lấy một hơi lại nói, ‘Chờ chút, cái gì, không có ai ở đây hết’.

Sau đó tôi nghe cô ta nói alo alo alo, hình như đối phương cúp máy.”

“Còn một vấn đề nữa, Vương Vĩ, anh phải thành thật với tôi, giữa anh và Hàn Cương có thỏa thuận gì không?”

“Sao, sao cậu hỏi vậy?”

“Trả lời tôi.”

Vương Vĩ trầm mặc một hồi, mới nói, “Ông ấy nói, sẽ làm tôi chính tay báo thù cho Tiểu Yến.”

Lâm Diêu tức giận nghiến răng, trong lòng nghĩ: Hàn Cương khốn kiếp, muốn lợi dụng Vương Vĩ thay mình giế t chết hung thủ, ông ta sẽ báo thù mà không dính máu người, người như thế vẫn lấy lợi ích, an toàn của bản thân làm đầu.

Tên cặn bã, đừng vội đắc ý!

Lâm Diêu bình lại cơn giận của mình, “Vương Vĩ, tôi tin lúc đó anh thật sự muốn giết hung thủ, nhưng bây giờ thì không đúng không?”

“Đúng vậy.

Sau khi tỉnh táo lại, tôi nhận ra mình đi nhầm đường rồi, sớm biết có một cảnh sát như cậu, tôi đã không bỏ trốn.”

Cát Đông Minh bên cạnh có chút khó hiểu, Lâm Diêu dùng cách gì để Vương Vĩ thoát tròng? Bản thân đang suy nghĩ, chợt nghe Lâm Diêu nói, “Vương Vĩ, bây giờ tôi đã có kẻ tình nghi, nhưng không có bằng chứng.

Tôi cần một cái bẫy, cũng cần anh giúp đỡ.”

“Không thành vấn đề.

Cậu muốn qua đây nói không?”

“Không cần.

Để Tiểu Đường đến gặp anh đã là một mạo hiểm lớn, người của Hàn Cương có thể luôn phái người giám sát anh, tôi mà ra mặt, sợ là bọn họ sẽ lập tức hành động, không cần thiết phải gây phiền phức như thế.

Cho nên, tôi chỉ có thể thương lượng với Tiểu Đường trước.

Nói với Tiểu Đường, lát nữa tôi sẽ gọi cho nó.”

Cát Đông Minh và Đàm Ninh nghe có tiến triển liền kích động, Đàm Ninh vỗ vai Lâm Diêu, “Cậu lo Hàn Cương giám sát Vương Vĩ, còn dám phái Tiểu Đường đến đó?”

“Ban đầu tôi không dám tiếp xúc với Vương Vĩ, bởi vì tôi biết Hàn Cương nhất định sẽ phái người đi theo hắn, tối hôm đó tôi đánh tên kia bị thương, thừa dịp hắn đang chữa thương, tôi mới đi gặp mặt Vương Vĩ.

Sau đó, tôi sợ Hàn Cương biết tôi đã phát hiện, đồng thời thành lập đồng minh với Vương Vĩ, cho nên vẫn không tiếp xúc với hắn thêm lần nào.

Tôi vẫn luôn chờ, đợi đến khi cuộc thi sắp kết thúc mới tiếp xúc nhân chứng quan trọng nhất, Vương Vĩ.

Huống hồ, bây giờ còn có người giúp tôi giam chân Hàn Cương.

Cho nên tôi mới dám bảo Tiểu Đường đi gặp Vương Vĩ.”

Cát Đông Minh chớp mắt, lòng nghĩ: Tiểu Lâm đúng là vẫn còn rất ổn định.

Vì vậy liền hỏi, “Giúp cậu giam chân Hàn Cương? Ai?”

Lâm Diêu mỉm cười, “Ngoại trừ Tư Đồ còn có thể là ai? Hắn đang nhắm vào Hàn Cương triển khai điều tra, tính đến bây giờ, tôi đoán hắn đã gặp Hàn Cương cũng hai, ba lần.

Loại người như Hàn Cương sao có thể không đề phòng hắn, nói không chừng ngay bây giờ, đối với Hàn Cương mà nói, Tư Đồ là đối tượng ông ta quan tâm nhất.

Mà Hàn Cương thì không dám ở đây múa võ, đương nhiên cũng sơ sót với Vương Vĩ.

Cho nên tôi mới dám đánh cược một ván.”

Đàm Ninh và Cát Đông Minh nhìn nhau, đều bất đắc dĩ lắc đầu, hai người này đúng là một cặp trời sinh ăn no rửng mỡ.

“Vậy tiếp theo, cậu định làm gì?” Đàm Ninh hỏi.

“Lúc nãy Tiểu Đường tổng kết lại ba điểm đáng ngờ, tôi cũng vẫn chưa rõ một trong ba điểm đó.

Ban đầu, tôi cho rằng thuốc mê trong cơ thể Tiểu Yến là do Vương Vĩ làm, nhưng giờ xem ra thì không phải.

Về cái này, chúng ta phải đi gặp vị pháp y yêu thi thể trong cục kia.”

Hắn vừa dứt lời, Đàm Ninh và Cát Đông Minh đã mau chóng phóng xuống xe chạy thật xa.

Hết chương 36.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play