Trong lòng Kỷ Niên sợ hãi, Lệ tổng xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng khiến cậu sợ hãi.
Cậu ta không biết gia đình Lệ tổng xảy ra chuyện gì, vì vậy cậu ta chỉ có thể tự suy đoán là Thư gia đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng gia đình thượng lưu rất coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, vốn dĩ với địa vị của Thư gia, phu nhân vốn không có khả năng gả vào Lệ gia. Tuy nhiên, Lệ tổng có vẻ rất yêu phu nhân, ngài ấy đã cố gắng thuyết phục chủ tịch.
Nhìn hai người họ xứng đôi vừa lứa, nhưng không ai nghĩ rằng phu nhân lại không yêu Lệ tổng. Thường xuyên có tin đồn hai người không hợp nhau, không thường xuyên thấy phu nhân đi cạnh Lệ tổng, xem ra tin đồn cũng có thể là thật.
Phu nhân và Lệ tổng vốn không hòa thuận với nhau, nhưng Thư gia thường xuyên tới nhờ Lệ tổng giúp đỡ, đặc biệt là gia đình Thư Chí Khang, so với người ba vợ Thư Chí Minh còn ra vẻ hơn, thật sự cậu ta chưa từng thấy qua người nào mặt dày như vậy.
Chỉ là nếu dính vào một cuộc hôn nhân như vậy, sợ là cũng mặt ủ mày chau*. Tuy Lệ gia có tiền nhưng Thư gia là cái động không đáy.
*Mặt ủ mày chau: Vẻ mặt rầu rĩ, buồn bã, đau khổ.
Điều khiến Kỷ Niên cảm khó hiểu là tại sao cả hai người họ vẫn chưa ly hôn.
“Cậu xử lý chuyện này đi.” Hai tay Lệ Bắc Đình chống lên bàn, ánh mắt lãnh đạm.
“Ý của Lệ tổng là muốn lấp chỗ trống này cho Thư tổng?” Kỷ Niên sửng sốt, Lệ tổng luôn là người mềm lòng, 300 triệu đối với Lệ tổng không phải số tiền lớn, nhưng cũng không phải là số tiền nhỏ.
Có thể nói là dùng bánh bao thịt đánh chó*, có đi mà không có về.
*Bánh bao thịt đánh chó: Có nghĩa là có đi mà không có về. Dùng đồ ăn làm vũ khí đánh chó thì sẽ bị nó ăn hết, không còn gì để lấy về.
“Ừ, đừng để phu nhân biết.”
Bởi vì cô muốn làm điều này, hôm nay cô ôn nhu với anh như vậy, anh có thể giúp cô bất cứ chuyện gì.
Thật ra tại sao cô lại làm như vậy, chỉ cần cô lên tiếng anh sẽ giúp cô tất cả mọi thứ.
Chỉ là Thư Lan kiêu ngạo như vậy, lần này e rằng cũng là vì ba cô thật sự gặp phải chuyện này, nếu không Thư Lan cũng sẽ không cúi đầu.
Lệ Bắc Đình không thể nhìn được dáng vẻ chịu ủy khuất của cô.
Tưởng tượng đến Thư Lan cúi đầu vì mấy trăm triệu mà đối xử tốt với anh, trong lòng anh giống như bị ngàn cây kim đâm vào.
Bọn họ là vợ chồng tại sao lại tới nông nỗi này.
“Ra ngoài đi.” Lệ Bắc Đình xoa trán, trước khi kết hôn anh luôn nghĩ cách đối xử tốt với Thư Lan, tuy rằng không có tình cảm trước đó nhưng có thể bồi dưỡng sau khi kết hôn, nhưng Thư Lan thậm chí còn không cho anh một cơ hội.
Kỷ Niên im lặng rời đi đóng cửa lại, Lệ tổng không muốn lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt người khác. Người đàn ông này rất mạnh mẽ và đáng sợ.
Bằng không, cũng không thể nào tiếp quản được việc kinh doanh của một gia tộc lớn như vậy, tuổi còn trẻ và đầy triển vọng, không có cô gái nào ở Vân Thành lại không muốn gả cho Lệ tổng cả.
Haiz, có lẽ ông trời cho Lệ tổng chỉ số IQ cao, nhưng không thể khiến anh thành công trong tình yêu.
*****
Vào bữa trưa, Thư Lan nói với chị Lâm rằng cô muốn làm sủi cảo cho Lệ Bắc Đình.
Lúc đầu, chị Lâm còn tưởng mình đã nghe nhầm.
“Bà chủ biết làm sủi cảo sao?” Quen biết nhau gần một năm, chị Lâm chưa từng thấy Thư Lan vào bếp.
Thư Lan thành thật lắc đầu, “Nhưng tôi có thể học được. Tôi vốn muốn nấu một bữa thật ngon cho Lệ Bắc Đình nhưng tôi không biết làm món gì hết, sủi cảo là tôi thấy dễ nên làm thử. Chị Lâm, chị có thể dạy tôi được không?”
Trước kia cô cảm thấy không cần thiết phải học, nhưng bây giờ cô rất muốn học, cô muốn làm cho Lệ Bắc Đình hạnh phúc và trả lại anh sự hạnh phúc mà cô thiếu anh ở kiếp trước.
“Vâng, tất nhiên là được rồi, bà chủ muốn học tôi sẽ nhờ người chuẩn bị các loại nhân và da sủi cảo. Tôi sẽ dạy bà chủ."
Chị Lâm vui tới mức không nói nên lời.
Bà chủ thực sự đã thay đổi, ông chủ sắp có khởi đầu mới!
Chị Lâm là người từ nhà cũ của Lệ gia đến chăm sóc cho Lệ Bắc Đình, Lệ gia trả lương cao, đối đãi với người giúp việc cũng tốt, không ít người có suy nghĩ tới Lệ gia để làm việc.
“Cảm ơn chị Lâm. Nhân tiện cho tôi hỏi chị đã tìm thấy người đó chưa?
“Tôi tìm thấy rồi. Là Lưu Bằng người chăm sóc vườn. Cô Thư Dung đưa cho Lưu Bằng một khoản tiền, Lưu Bằng đã nói hết tất cả.”
“Trả lương tháng này rồi sa thải đi, đừng để người ta nói chúng ta bắt nạt người khác.” Người như vậy, hôm nay chỉ vì một ít tiền mà nói cho người ngoài biết chuyện của cô và Lệ Bắc Đình, sau này sợ rằng có thể lừa gạt vì lợi ích lớn hơn, Lệ gia không thể chứa một người như vậy ở đây.
“Dạ được, trước khi tới làm việc ông ta đã phải ký hợp đồng bảo mật. Lưu Bằng vi phạm hợp đồng khi tiết lộ thông tin, không yêu cầu ông ta bồi thường là bà chủ lương thiện lắm rồi.”
Lệ gia không phải là gia đình bình thường. Có rất nhiều người muốn dò hỏi thông tin về Lệ gia, nói không chừng thuận miệng nói một câu là có thể làm thay đổi cả một dự án hay một hợp đồng, vì thế không kín miệng là không được.
Chị Lâm xoay người định đi sắp xếp nhưng Thư Lan nghĩ tới gì đó liền ngăn chị ta lại.
“Chờ đã, chuyện này chờ anh ấy quay về rồi tính tiếp.” Người giúp việc trong nhà đều do Lệ Bắc Đình sắp xếp, nếu cô đột nhiên sa thải thì không được hay cho lắm.
“Bà chủ, bà sợ ông chủ trách tội sao?” Chị Lâm đoán.
Thư Lan ngầm thừa nhận.
Chị Lâm cười nói: "Bà chủ đừng lo. Ông chủ đã sớm phân phó mọi chuyện trong nhà đều nghe theo lời bà rồi. Chỉ là trước kia bà không quan tâm tới nên nên ông chủ mới quản lý.”
Lệ gia xưa nay luôn là nam đối ngoại nữ đối nội, nhưng trước đây Thư Lan còn không thèm quan tâm đến Lệ Bắc Đình, thì làm sao có thể bằng lòng để ý đến những việc trong nhà như vậy.
“Vậy thì chị đi làm đi.” Thư Lan nhìn nụ cười của chị Lâm có chút ngượng ngùng, tuy biết không có ác ý nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ, trước đây cô đã bỏ qua quá nhiều thứ.
Chị Lâm đi được vài bước, sau đó quay người lại nói: “Bà chủ, ông chủ đối xử bà rất tốt.”
Chị ta thực sự không nên nói điều này với tư cách một người giúp việc, nhưng chị ta cảm thấy rất đáng tiếc vì hai người là trai tài gái sắc, họ được ông trời tác hợp. Nếu hai người họ sống hòa thuận với nhau trong nhà sẽ náo nhiệt hơn.
“Tôi biết.” Thư Lan gật đầu, trước đây cô không biết nhưng bây giờ cô đã biết rõ.
Ở kiếp trước, mọi người đều biết Lệ Bắc Đình đối xử rất tốt với Thư Lan, nhưng chỉ có Thư Lan là không biết.
Chị Lâm nhẹ nhàng rời đi, có vẻ bà chủ đã thực sự thông suốt, xem ra trong nhà rất nhanh sẽ có thêm tiểu thư và thiếu gia.
Đầu bếp đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu để làm sủi cảo, chị Lâm dạy Thư Lan làm một ít, tuy không quá đẹp nhưng dù sao thì nhìn vẫn ổn.
Sau đó, Thư Lan kêu chị Lâm ra ngoài cô muốn tự mình làm, nhân bánh đã được người khác làm nếu chị Lâm giúp cô gói bánh nữa thì không giống như cô làm.
Chị Lâm cũng thấy đúng nên vội vàng đi làm việc riêng của mình.
Thư Lan bận rộn trong bếp cả buổi chiều trên trán đã lấm tấm mồ hôi, cuối cùng cô cũng gói xong chọn ra hai mươi cái bánh đẹp nhất, định giữ phần còn lại cho riêng mình, nhưng cô ngại bưng nó lên bàn.
Cô tính sẽ nấu lúc 6 giờ 30. Chị Lâm nói Lệ Bắc Đình thường về nhà lúc 7 giờ, nhưng hôm nay đã qua 7 giờ 10 mà vẫn chưa thấy Lệ Bắc Đình về.
“Chắc là công ty có việc bận nên ông chủ về hơi trễ, nếu không thì bà chủ ăn trước đi bao giờ ông chủ về sẽ ăn sau.” Chị Lâm cũng thở dài, cuối cùng cũng có ngày bà chủ làm đồ ăn cho ông chủ nhưng ông chủ lại không về.
Hai người này thực sự khiến người khác phải lo lắng.
**
Việc trong công ty đã sớm làm xong, nhân viên đều đã tan làm, chỉ còn lại Kỷ Niên vẫn còn làm việc.
Nếu sếp không cho tan làm, cậu ta cũng không dám tan làm.
Trước đây, Lệ tổng thường tan làm lúc 6 giờ 30. Các nhân viên của công ty đều tan làm lúc 5 giờ, vì vậy Lệ tổng tính làm thêm giờ.
Nhưng công việc hôm nay đã hoàn thành, tại sao Lệ tổng vẫn chưa chịu tan làm, ngài ấy không muốn về nhà gặp phu nhân sao?
Haiz, Lệ tổng thật sự khổ đến mức có nhà cũng không thể về.
Lệ Bắc Đình tựa lưng vào ghế, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, không phải anh không muốn về mà là sợ về nhà.
Chuyện của Thư gia đã được xử lý xong, anh sợ sau khi trở về sẽ thấy dáng vẻ của Thư Lan lúc trước, cũng sợ cô sẽ tiếp tục giả vờ để báo đáp sự giúp đỡ của anh.
Biệt thự đồ sộ, vắng vẻ như không có người ở.
Cuộc sống của Lệ Bắc Đình luôn thuận buồm xuôi gió, dù trong chuyện học hành hay là sự nghiệp đều không chê vào đâu được, nhưng cuộc hôn nhân mà anh tìm kiếm này lại làm anh vừa lo vừa mừng.
Tối hôm qua khi Thư Lan đề nghị ly hôn với anh, cả người Lệ Bắc Đình đều kiệt sức, chẳng lẽ hai người họ chỉ còn lại một kết cục là ly hôn sao?
“Ting…” Tiếng điện thoại trên bàn vang lên.
Lệ Bắc Đình mở mắt ra, đó là số điện thoại của Thư Lan.
Trong ấn tượng của anh đây là lần đầu tiên Thư Lan chủ động gọi điện cho anh.
Lý trí nói rằng đừng lấy nó, nhưng bàn tay anh đã nắm lấy nó trước.
“Lệ Bắc Đinh anh còn đang làm việc sao?” Thư Lan liếc mắt nhìn thời gian đã bảy rưỡi rồi.
“Ừm, có chuyện gì sao?”
“Không có, em vừa làm sủi cảo, anh ăn không? Nếu anh về muộn thì để em cất vào tủ lạnh.”
Lệ Bắc Đình mím môi cô thực sự xuống bếp, không phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi sao? Tại sao cô còn xuống bếp nấu ăn cho anh, cô không biết sao?
“Lệ Bắc Đình bao giờ anh mới về?” Thư Lan có chút ỷ lại nói.
“Bây giờ anh về đây.” Lệ Bắc Đình đứng dậy. Mặc kệ thế nào anh cũng sẽ không để cô phải chờ lâu.
“Vâng, vậy em hâm lại sủi cảo chờ anh về.”
Giọng nói của Thư Lan rất hưng phấn, nghe vậy Lệ Bắc Đình nhíu mày.
Sau khi cúp máy, Lệ Bắc Đình cầm áo khoác đi ra ngoài.
Kỷ Niên nghe thấy động tĩnh, cậu ta liền đứng dậy, “Lệ tổng.”
“Tan làm đi, tôi về trước.”
“Vâng, Lệ tổng đi thong thả.” Kỷ Niên cảm thấy tâm trạng của Lệ Bắc Đình đang rất tốt. Có phải xảy ra chuyện gì mà cậu ta không biết không?
Tâm trạng của Lệ tổng hôm nay thay đổi thất thường thật đấy.
Lệ Bắc Đình đi thang máy đến bãi đậu xe ở tầng 1. Tài xế Lý Chấn vội vàng mở cửa xe, “Lệ tổng.”
“Ừ.” Lệ Bắc Đình ngồi vào bên trong xe, khó có dịp hỏi, “Đã trễ thế này rồi, vợ ông không gọi ông về ăn cơm sao? "
“Bà ấy biết tôi đang bận làm việc nên sẽ không thúc giục, nhưng bà ấy đã làm cơm ở nhà đợi tôi.” Lý Chấn có chút e ngại trả lời, Lệ tổng bình thường rất ít nói chuyện, chuyện trong nhà càng không nói tới.
Ông ta đã chuẩn bị tinh thần trả lời câu hỏi tiếp theo, nhưng Lệ tổng chỉ hỏi một câu rồi không nói gì nữa, vậy nên ông chỉ có thể tập trung lái xe.
Chiếc Bentley màu đen dừng lại trong sân, lúc xuống xe Lệ Bắc Đình thản nhiên nói: “Tháng sau tôi sẽ tăng lương cho ông, ông tìm Kỷ Niên sắp xếp đi.”
“Cảm ơn Lệ tổng.” Lý Chấn bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống làm cho choáng váng, đang êm đẹp vậy mà được tăng lương.
Lệ Bắc Đình đứng ở cửa ra vào cởi cà vạt và khuy măng sét, bỏ giày xuống rồi đi vào.
Đứng ở cửa phòng ăn, anh nhìn thấy Thư Lan đang chống hai tay dựa vào bàn ăn, hai tay chống cằm có chút chán nản, trước mặt là đĩa sủi cảo nóng hổi, giống như cô vợ đang buồn ngủ chờ chồng làm việc về khuya.
Cảnh này đẹp y như tranh vẽ.
Anh không biết mình đã tưởng tượng ra hình ảnh đó trong đầu bao nhiêu lần.
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Lan: Tôi là một người vợ tốt và một người mẹ tốt!