Mảnh đất ở Ngân Nguyệt Loan là một khu tấc đất tấc vàng*, nó luôn được giới nhà giàu Vân Thành săn lùng, đặc biệt rất ít người có thể mua được chỉ có một số người của bất động sản tư nhân sở hữu, cho nên khó mà tìm được sự náo nhiệt ở nơi bình yên này khi mà màn đêm buông xuống.
(*Tấc đất tấc vàng: Là một câu tục ngữ đã khẳng định giá trị của đất; đất quý như vàng, đất quý hơn vàng.)
Đêm nay mây đen giăng kín không thấy ánh trăng, làm cho nơi này càng trở nên hiu quạnh.
Trong phòng ngủ tầng ba của trang viên lớn nhất, hai mắt Thư Lan mở to cô ngơ ngác nhìn trần nhà thật lâu.
Cô nắm chặt hai tay đặt lên bụng, nhéo nốt ban đỏ trong lòng bàn tay khiến móng tay cái trở nên trắng bệch.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, tim cô đập rất nhanh giống như đang đánh trống.
Cô không thể tin mình còn sống.
Rõ ràng trước khi mở mắt, cô đã chết rồi, chết dưới mũi dao của Lệ Nam Hi, máu chảy khắp người.
Cô còn nhớ rất rõ, áo sơ mi trắng của Lệ Bắc Đình dính đầy máu, nhớ rõ ánh mắt anh đuộm màu bi thương, đuôi mắt đỏ hoe, mắt có hơi ướt.
Ngay lúc này, đã xảy ra chuyện gì?
Mới đầu Thư Lan nghĩ, trước khi chết chỉ là giấc mơ nhưng cô nhéo tay mình, rất đau, hai tay đặt lên tim, tim vẫn đập, đầu óc tỉnh táo.
Chẳng lẽ những chuyện đó là cô nằm mơ sao? Hiện tại mới là thật?
Thư Lan nhớ tới một câu chuyện cổ tròn —— Trang Chu Mộng Điệp*
Rốt cuộc là Trang Chu Mộng Điệp, hay là Điệp Mộng Trang Chu.
(*Mộng hồ điệp (夢胡蝶) hay Trang Chu mộng hồ điệp (莊周夢胡蝶) là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam.)
Cô không biết, cũng không dám nhúc nhích, sợ đây là một giấc mơ sợ khi mình tỉnh dậy thì sẽ thấy bản thân đã chết.
Trước đây, cuộc hôn nhân không tình yêu của cô và Lệ Bắc Đình kéo dài 4 năm. Trong 4 năm này, cô từng nghĩ tới cái chết, chỉ khi thật sự đã “chết” một lần, cô mới nhận ra cuộc sống thật quý giá không gì sánh bằng.
Trước khi chết, cô mới nhận ra mình bỏ ra cho cuộc hôn nhân này quá ít, anh lại trả giá quá nhiều, tâm nguyện trước khi chết của cô là có thể bù đắp cho anh, cô nhất định phải trân trọng nó.
Ông trời đang cho cô một cơ hội để làm lại sao?
Sau mười phút bình tĩnh, Thư Lan mới chậm rãi ngồi dậy, cô muốn xem đồng hồ, điện thoại của cô vẫn luôn đặt cạnh gối. Sau khi nhìn thấy điện thoại đang ở chế độ tắt nguồn, cô đã bật chế độ tự động tắt, từ 1 giờ sáng tới 5 giờ, thời gian cũng đã trôi qua được một lúc.
Sau khi khởi động máy, vừa nhìn thời gian, cô thở nhẹ một hơi, cổ họng nghẹn lại, thời gian quay lại 2 năm trước, năm nay cô mới 23 tuổi, cũng là năm thứ hai kết hôn với Lệ Bắc Đình.
Xuyên qua ánh sáng của điện thoại khiến cô có thể thấy rõ trang trí bên trong phòng ngủ, thực sự là năm đó, cô đã kết hôn với Lệ Bắc Đình được bốn năm nhưng vẫn luôn chia phòng ngủ, để tỏ rõ sự quyết tâm của mình sau hai năm kết hôn, cô còn mua một con cá heo bông cực lớn đặt vào nơi chiếm bên còn lại của chiếc giường lớn.
Mà lúc này cá heo bông đang ở cạnh cô.
Cô sống lại ư?
Trong đầu Thư Lan lập tức hiện lên suy nghĩ này, cô không tin những chuyện xảy ra từ trước đến giờ chỉ là giấc mơ, làm gì có giấc mơ nào chân thật như vậy, đau thật, hối hận cũng thật.
Thư Lan vội vàng bước xuống giường, bật đèn trong phòng ngủ, mọi thứ quen thuộc hiện ra trước mắt.
Cô chạy vào nhà vệ sinh, nhìn thấy mình trong gương, hốc mắt đỏ bừng với vẻ mặt khiếp sợ, dáng vẻ của cô 2 năm trước, so với dáng vẻ 2 năm sau thì cô có phần trẻ trung và có sức sống hơn, 2 năm sau cô đã bị cuộc hôn nhân này tra tấn và trở nên tiều tụy.
Cô vén áo lên tới bụng, nhìn bụng trơn bóng trắng sáng, không có vết sẹo do dao hay vết thương nào khác.
Không phải là mơ, cô thật sự sống lại.
Nước mắt Thư Lan tràn ra, từng giọt từng giọt rơi xuống bồn rửa mặt, cô vội lau sạch.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ như vậy mà cô còn có thể gặp được, có phải trước khi chết cô có nhiều điều không cam tâm, quá nhiều điều hối hận, nên ông trời mới cho cô một cơ hội khác không?
Thư Lan nhỏ giọng khóc nức nở, không dám để ai nghe thấy, chờ phát tiết xong, cô lại cầm điện thoại lên lần nữa, xem hôm nay là ngày mấy.
Ngồi trên giường lớn mềm mại, cô đếm đếm đầu ngón tay, tính toán kỹ lưỡng, tâm trạng vốn đang kích động, hiện tại giống như bị dội một chậu nước lạnh.
Cô chỉ nhớ đêm qua mình đã cãi nhau với Lệ Bắc Đình và đưa ra yêu cầu ly hôn với anh.
Tối hôm qua cô và Thư Dung đi uống rượu nên về hơi muộn, Lệ Bắc Đình quan tâm cô vài câu, nhưng cô lại cho rằng Lệ Bắc Đình đang cản trở cô, hai người cãi nhau một trận, cũng có thể nói là cô đơn phương cãi nhau, sau đó cô đưa ra đề nghị ly hôn.
Nghĩ đến đây, Thư Lan cảm thấy hối hận đến mức muốn cắn lưỡi mình.
Tối hôm qua cô tức giận nên nói hơi nặng lời, nhất định Lệ Bắc Đình rất khó chịu.
“Haiz!” Thư Lan nặng nề thở dài, câu nói cuối cùng trước khi cô chết là “Nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ đối xử thật tốt với Lệ Bắc Đình”, kết quả được sống lại nhưng lại khiến người ta tức giận.
Thư Lan cắn môi, sống lại một đời, cô đã biết rõ ai mới là người đối xử tốt với cô, ai mới là người lợi dụng cô, ai mới là người cô yêu quý.
Bởi vì hôn nhân của cô và Lệ Bắc Đình là liên hôn thương mại do ba cô đồng ý, lúc trước hai người chưa từng gặp nhau, không hề có tình cảm, Thư Lan vẫn luôn chán ghét cuộc hôn nhân này, mọi chuyện liên quan tới Lệ Bắc Đình cô đều ghét, kết hôn nhiều năm, nhưng trong lòng cô chỉ có sự chán ghét, trước khi chết thì cô mới nhận ra.
Ba cô chỉ muốn tốt cho cô, Lệ Bắc Đình cũng rất tốt với cô, đáng tiếc cô nhận ra quá trễ.
Cô cho rằng mình không còn cơ hội để chuộc tội lỗi. Nhưng hiện tại cô sống lại rồi, bi kịch vẫn chưa xảy ra, cô vẫn còn cơ hội.
Cô phải thực hiện lời hứa của mình, phải đối xử tốt với Lệ Bắc Đình, như vậy mới có thể bù đắp cho anh.
Tuy rằng hiện tại quan hệ của hai người có chút xấu hổ, mấy tiếng trước cô còn đưa ra đề nghị ly hôn, hiện tại lại muốn đối xử tốt với anh, ai mà tin được chứ?
Thư Lan nằm xuống giường, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm, đầu bù tóc rối, đúng là vấn đề khó giải quyết.
Thư Lan đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào để anh quên đi chuyện hôm qua.
Trên trời xẹt qua một tia chớp, rèm cửa không được đóng chặt, đúng lúc chiếu vào mặt Thư Lan, trong lòng cô sợ hãi, kiếp trước cô sợ nhất là sấm sét.
Có người nói rằng khi mình làm chuyện trái lương tâm thì mới sợ sấm sét, hình như cô không có.
Hiện giờ ngẫm lại, đời trước cô làm quá nhiều chuyện trái lương tâm, ví dụ như bắt nạt Lệ Bắc Đình.
“Đùng đùng… ầm…” Một tiếng sấm vang lớn, Thư Lan theo bản năng ôm chặt con cá heo, kiếp này cô cũng sợ sấm sét, nhưng trải qua lần sống lại này, đối với tiếng sét cô cũng không còn sợ như trước nữa.
Nhưng trong lòng cô lại hiện lên một suy nghĩ, đây không phải là cơ hội tốt sao?
Thư Lan ngồi dậy từ trên giường, bước chân trần tới cửa phòng Lệ Bắc Đình ở phía hành lang, căn phòng so với phòng cô thì nhỏ hơn và không đủ ánh sáng.
Trước kia Thư Lan chán ghét Lệ Bắc Đình, dù Lệ Bắc Đình có làm gì thì cô cũng thấy ghét. Nhưng hôm nay cô đã thay đổi suy nghĩ, cảm thấy chỗ nào của anh cũng khiến cho người ta cảm động, trang viên lớn như thế, không biết có bao nhiêu phòng, nhưng anh khăng khăng chọn căn phòng nhỏ mà cô thường đi ngang qua.
Trong phòng có hệ thống sưởi ấm, dù tháng ba hay tháng tư, cô đi chân trần dưới đất cũng không cảm thấy lạnh.
Cầm tay nắm cửa, cô hít sâu một hơi để ổn định tâm lý, đợi lát nữa nhất định phải giả vờ đáng thương, như vậy mới có bậc thang bước xuống!
Lúc chạm vào tay nắm, Thư Lan nghĩ thầm, nếu như cửa phòng khóa thì cô nên làm gì? Đây là lần đầu tiên cô tới phòng anh sau khi kết hôn.
Những gì cô tưởng tượng đã không xảy ra, cửa không khóa.
Thư Lan đứng trong bóng tối một lúc, đôi mắt đã dần thích ứng với bóng tối, hơn nữa căn phòng này thật sự rất nhỏ, liếc mắt một cái đã có thể thấy được giường của Lệ Bắc Đình, cô chạy tới giường anh, không quan tâm gì mà xốc mền anh lên.
Lệ Bắc Đình còn chưa kịp phản ứng, cô đã ôm chặt cánh tay anh, như thể đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn, muốn tìm kiếm sự an toàn.
Thực ra lúc cửa được mở ra, anh vẫn còn thức, nhưng không nhúc nhích, hệ thống an toàn của trang viên rất tốt. Khi trời tối, căn biệt thự này chỉ còn anh và Thư Lan.
Anh không tin, nửa đêm Thư Lan sẽ tới phòng anh.
Nhưng anh không thể không tin chuyện này.
Nếu thật là cô, thì cô tới đây làm gì?
Mấy tiếng trước, cô còn đề nghị ly hôn với anh, suốt đêm Lệ Bắc Đình không ngủ, anh không nghĩ mình sẽ ly hôn.
Nhưng khi nhìn ánh mắt dứt khoát của cô, trong lòng xuất hiện đủ loại cảm xúc, ôm cô như thế, cô sẽ thích sao?
Trong nháy mắt Lệ Bắc Đình thậm chí còn có một suy nghĩ Thư Lan tới đây để —— giết anh.
Nhưng anh ngàn lần không nghĩ sẽ xảy ra tình huống thế này, Thư Lan giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi, ôm chặt lấy tay anh, tràn ngập sự ỷ lại.
Bộ đồ ngủ anh mặc là áo tay ngắn, lòng bàn tay mềm mại của cô dán sát vào cánh tay của anh, giống như ngọn lửa đang bốc cháy.
Mùi hương trên cơ thể Thư Lan xộc vào mũi anh, hơi thở của anh theo bản năng nhẹ lại, sợ làm bay hết mùi hương của cô.
Lệ Bắc Đình nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, không dám nhúc nhích, sợ đây là một giấc mơ.
Thư Lan không nói lời nào, Lệ Bắc Đình cũng không nói lời nào. Giờ phút này, bên ngoài sấm chớp ầm ầm, mưa rơi tầm tã, nhưng trong phòng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người.
Thư Lan cau mày, chẳng lẽ động tĩnh của cô chưa đủ lớn sao? Vậy mà không làm cho Lệ Bắc Đình tỉnh dậy, người đàn ông này đang ngủ rất ngon đi?
Cô bĩu môi, lại cố ý ôm chặt tay anh, cố gắng lay lay cánh tay của anh.
Nhưng anh vẫn không phản ứng.
Tuy nói Thư Lan là người có da mặt dày, nhưng mà con người không có khả năng ăn một miếng liền béo, da mặt cũng không phải ngày một ngày hai có thể dày hơn. Trước đây cô là người có da mặt mỏng, cô có thể làm được như bây giờ là đã tiến bộ nhiều lắm rồi.
Không thể nào, cách này không được, vậy thì cô thử cách khác.
Thư Lan dùng đầu ngón tay gãi gãi cánh tay Lệ Bắc Đình, cô không tin là anh không tỉnh.
Quả nhiên giây tiếp theo, bàn tay to lớn của Lệ Bắc Đình nắm lấy tay nhỏ của cô: “Đừng nhúc nhích.”
Giọng của anh trầm thấp, nhưng rất rõ và trong trẻo, không giống như người vừa mới ngủ dậy.
“Anh tỉnh rồi.” Trái tim nhỏ của Thư Lan đập nhẹ, đây là lần đầu tiên cô và Lệ Bắc Đình gần nhau như vậy.
Tâm lý đã ổn định nhưng vẫn hơi sợ.
“Ừm.” Lệ Bắc Đình mở mắt rồi lại nhắm, cô đang vùi mặt vào chăn, nên anh chỉ thấy phần tóc rối của cô.
Thư Lan chờ Lệ Bắc Đình hỏi cô, như vậy cô mới có thể trả lời được.
Chỉ là anh không nói gì cả, không còn cách nào khác, Thư Lan đành phải mở miệng trước: “Em sợ sấm sét, có thể mượn giường của anh một lát không?”
Lệ Bắc Đình không trả lời, bởi vì anh không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.
Đây là lần đầu tiên, cô chủ động gần gũi với anh, hơn nữa tối hôm nay hai người vừa cãi nhau, cô còn muốn ly hôn với anh, anh không biết hiện tại cô đang giở trò gì.
Lệ Bắc Đình biết rõ Thư Lan không thích anh, thậm chí là chán ghét anh, anh đối với cuộc hôn nhân này cũng không kỳ vọng gì, là anh đã dùng cách đê tiện nhất để cô có thể gả cho anh.
Cho dù cô chán ghét anh, Lệ Bắc Đình chỉ cần thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cô, thì anh cũng thỏa mãn rồi.
Thư Lan không nghe thấy Lệ Bắc Đình trả lời, cô nhăn mày, tên đã bắn ra cũng không thể thu lại, cô chỉ có thể căng da đầu tìm bậc thang cho mình.
Cô ngước mặt lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng điệu có chút lo lắng: “Lệ Bắc Đình, chúng ta không ly hôn được không?”
Lệ Bắc Đình trợn mắt, ngạc nhiên nhìn cô, dường như không thể tin chuyện mình vừa nghe.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong bóng đêm, Thư Lan căng thẳng tới mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, còn Lệ Bắc Đình thì rất ngạc nhiên, không biết nên phản ứng thế nào.
Sau một lúc lâu, hầu kết Lệ Bắc Đình lên xuống, môi mỏng hơi mím: “Được.”
Mặc kệ em muốn giở trò gì, chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi.
So với chia tay, anh tình nguyện cho cô tất cả.
“Hihi, cảm ơn anh.” Tảng đá trong lòng Thư Lan buông xuống, đây cũng coi như là bậc thang để cô bước xuống đi?
Lúc này, lại một đợt sấm nữa vang lên, Thư Lan diễn cũng phải diễn cho trọn bộ, cố ý nói với giọng điệu sợ hãi: “Em ngủ với anh được không?”
Làm sao Lệ Bắc Đình có thể không đồng ý, anh khẽ lên tiếng, nhường nửa cái gối của mình cho cô.
Thư Lan vui vẻ nằm xuống, thật tốt quá, cô sống lại, cô vẫn còn thời gian để đối xử tốt với Lệ Bắc Đình.
Chờ Thư Lan ngủ say, Lệ Bắc Đình mới mở mắt ra, nhìn cô yên tĩnh ngủ bên cạnh, anh định giơ tay chạm vào cô, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế mà hạ tay xuống.
Đợi mưa tạnh, Lệ Bắc Đình mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, trong phòng vang lên tiếng thở khe khẽ.
Dường như có thứ gì đó đang bùng lên vào đêm mưa.