Tiếu Hạ Sinh đau không chịu nổi, khóc lóc kêu người yêu mình nhẹ một chút, nhưng đổi lại là một cái tát tàn nhẫn lên ngực, khuyên vú của cậu bị người yêu kéo thẳng xuống!

"A! ! ! Tả Thiểu Uấn anh đừng như vậy mà! Em đau. . . A!" Giãy giụa thoát ra khỏi người đang đè lên còn làm đau mình, đã mệt lả rồi mà vẫn không ngừng đâm vào trong, cậu hét lên, suýt rơi mất cái mạng, "Đừng có làm vậy với em, em không chịu nổi. . . Thiểu Uấn, Thiểu Uấn. . ."

Anh người yêu ngày thường rất dịu dàng nhìn xuống Tiếu Hạ Sinh qua tròng kính lạnh lẽo, sức mạnh đến kinh người, liếm láp máu thịt trên vết thương cậu, cảm thấy hưng phấn khó mà kiềm chế được, lúc này Tả Thiểu Uấn chẳng nghe vào tai lời cầu xin tha thứ của cậu một chút nào, hình tượng nho nhã lịch sự của hắn sụp đổ hoàn toàn vào thời khắc này, trở thành tên mặt người dạ thú.

Việc hoan ái đầy bạo lực trên chiếc giường lớn kia vẫn tiếp tục, cậu không ngừng cầu xin, đổi lấy lại là sự va chạm càng tàn nhẫn hơn, cậu chẳng cảm nhận được chút yêu thương nào trong đó, cậu sắp phát điên mất, lại chẳng có biện pháp cứng rắn nào đối với tên bảo yêu mình mà làm đau mình này, trước khi ngất xỉu, cậu yếu ớt nói: "Chúng ta chia tay đi. . ."

Hai chữ này đã được Tiếu Hạ Sinh ngậm trong miệng chắc tầm sáu năm rồi, cuối cùng cũng thốt ra, bản thân cậu cũng lường trước được.

Cậu là một người thiếu chính kiến, hồi còn sinh viên đã băn khoăn lựa chọn giữa thanh mai trúc mã Tả Thiểu Uấn và học thần trong lớp Lương Lương rất lâu, rốt cuộc cũng chẳng cưỡng lại được một Tả Thiểu Uấn đối xử tốt với mình mười năm như một, cậu đồng ý, từ lúc tốt nghiệp đại học cho đến bây giờ, cậu cũng hai mươi tám tuổi rồi, nhưng càng ngày càng thấy nước đi này của mình sai sai.

Đúng vậy.

Việc Tả Thiểu Uấn lúc trước đối xử tốt với dần dần trở nên nhỏ bé, nhiều hơn là, tính bạo lực ở trên giường của người yêu càng làm cậu không chịu nổi nữa.

Cậu bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian trước kia, phát hiện nhiều chi tiết nhỏ cũng đã báo trước điều này, cơ mà lúc đó mình ngốc thật sự, nhìn không ra Tả Thiểu Uấn có thiên hướng bạo lực, ngỡ rằng đối phương từ nhỏ thích ăn hiếp mình cũng chỉ là một biểu hiện của thích thôi.

Nếu như trời cao cho cậu cơ hội để thay đổi tương lai lần nữa, cậu nhất định phải chọn con đường sống khác, Lương Lương dù có lạnh lùng đôi chút, nhưng sẽ không bao giờ làm như vậy với mình, tính ra bây giờ có khi mình cùng Lương Lương nhất định sẽ rất hạnh phúc, mà không phải là mỗi lần làm là nằm ở trên giường không thể động đậy, vừa mếu máo vừa chờ Tả Thiểu Uấn rửa sạch cho mình, sau đó lại tiếp tục chịu đựng.

"Thần tình yêu, bằng lòng cho cậu cơ hội thay đổi vận mệnh, cho cậu quay lại thời đại học trong thời gian ba giờ, ba giờ sau, cậu sẽ quay trở về hiện tại, cậu sẵn sàng chưa?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu cậu.

Tiếu Hạ Sinh sửng sốt một lúc, cứ ngỡ mình đang mơ, cũng bật miệng nói: "Tốt quá, tôi đã sẵn sàng."

Choáng váng một hồi, cậu bị bạn cùng phòng đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình đúng là đã trở lại kí túc xá! Đang vỗ vai cậu chính là học thần kiêm bạn cùng phòng Lương Lương.

Lương Lương lớn lên rất đẹp, là loại ba trăm sáu mươi không góc chết đó, vừa dịu dàng lại hay giúp đỡ người khác, so với Tả Thiểu Uấn đẹp trai lại có chút hung hãn không quá giống nhau, Tả Thiểu Uấn sau này đi làm mới đeo kính lên, nói là để trông trưởng thành hơn chút.

"Tôi...trở lại rồi?" Tiếu Hạ Sinh không dám tin, giấc mơ này cũng quá trâu bò đi, cảm giác chân thực quá à nha.

Lương Lương ở bên cạnh cười: "Ngủ đến ngốc rồi?" Học thần đại nhân ăn mặc rõ mát mẻ, ở trong kí túc mặc mỗi áo ba lỗ với quần đùi, chỉ cần có cơ bắp thôi thì nhìn cũng đẹp rồi.

Bộ dạng sững sờ của cậu trông ngốc ngốc, khóe mắt ướt đỏ, trời sinh dáng vẻ bị ức hiếp đến oan ức, Lương Lương không tự chủ mà xáp lại gần, hàng mi dài rủ xuống che đi vẻ không cam lòng nơi đáy mắt, nói: "Đừng để cho bạn trai cậu chờ quá lâu, mau dậy đi, tôi ra ngoài ăn đây."

Tiếu Hạ Sinh 'Ưm' một tiếng, chờ Lương Lương đi khỏi mới rõ ràng giờ là lúc nào.

Cậu mở lịch ra, là năm thứ tư mình sắp tốt nghiệp, hơn nữa lúc này cậu đã đồng ý với tên trúc mã biến thái Tả Thiểu Uấn kia á á á!

Nói cách khác trong ba tiếng này việc đầu tiên mình cần làm là chia tay Tả Thiểu Uấn sau đó đồng ý với Lương Lương nhỉ?

Lúc này có âm thanh nhắc nhở vang lên trong đầu: “Cậu còn lại một giờ, chưa gặp qua ai có thể ngủ như cậu, nằm hai giờ gọi mãi không tỉnh.”

Tiếu Hạ Sinh đau khổ lập tức rửa mặt mặc quần áo rồi gọi cho Tả Thiểu Uấn.

Chia tay qua điện thoại đi, như vậy không xấu hổ lắm.

Kết quả điện thoại gọi không được, tính toán lại, Tiếu Hạ Sinh quyết định đi đồng ý với Lương Lương trước đã.

Thật ra Lương Lương và Tả Thiểu Uấn cạnh tranh với nhau rất nhiều, bao gồm cả những cuộc thi như Olympic, Taekwondo quốc gia và cờ vây, hai người có thắng có thua, đầu năm, Lương Lương tỏ tình với cậu, mà lúc ấy Tả Thiểu Uấn lại đi cùng, cuối cùng không ai thắng cả, đồng ý cạnh tranh công bằng với nhau.

Sau khi cậu đồng ý với Tả Thiểu Uấn, Lương Lương cũng ít nói chuyện với cậu hẳn đi, nhưng cậu biết Lương Lương vẫn còn thích cậu, cả ngày chờ cậu chia tay mà đi đào góc tường. Thế nên, đồng ý với Lương Lương trước đã rồi những thứ khác tính sau.

Biết đâu Lương Lương sẽ giúp mình từ chối Tả Thiểu Uấn thì sao.

Cậu càng nghĩ càng cảm thấy mình thông minh tuyệt đỉnh. Sau đó lật tức phi ra ngoài, gặp được Lương Lương ở nhà ăn.

Điều kiện nhà học thần tốt lắm, khí chất xuất chúng, nghe đâu tốt nghiệp xong cái là có công ty của mình luôn, rồi sát nhập cùng xí nghiệp của gia tộc ra nước ngoài phát triển.

Tiếu Hạ Sinh đánh liều, trên cậu có sự kiên quyết, chính cậu đã luyện ra được từ lúc đó.

Cậu ngoắc tay với học thần, Lương Lương khẽ gật đầu với đám người đang nói chuyện cùng liền đi tới, hỏi: "Sao vậy? Người cậu toát hết mồ hôi ra kìa." Học thần đưa tay như muốn giúp cậu lau một chút, nhưng lại thôi, thu tay về, buồn bã nói "Quên mất, xin lỗi cậu, có chuyện gì không?"

Tiếu Hạ Sinh há hốc mồm, sống chết không mở miệng, chật vật mãi cũng nói ra được, lại nói: "Chúng ta ra nơi khác nói chuyện được không?"

Học thần có bao giờ từ chối cậu đâu, nói: "Tất nhiên là được rồi."

Sau đó Tiếu Hạ Sinh dẫn học thần đi dạo quanh trường, tới rừng cây nhỏ có ma trong truyền thuyết, còn đang nghĩ xem mở lời kiểu gì, học thần cũng chẳng vội vàng chút nào đi bên cạnh cậu, đến khi tiếng nói trong đầu Tiếu Hạ Sinh nhắc cậu còn một phút nữa là phải quay về hiện thực.

Cậu mờ mịt, giờ làm gì cũng không kịp nên chẳng quan tâm mà cầm tay học thần lên, nói: "Nếu như tôi nói tôi muốn ở bên cậu, cậu còn đồng ý không? Tôi muốn chia tay Tả Thiểu Uấn, cậu sẽ giúp tôi chứ?"

Học thần kinh ngạc một giây, cười nhẹ một tiếng, Tiếu Hạ Sinh còn chưa kịp nghe học thần trả lời thì đầu đã choáng váng, lần nữa tỉnh lại đã quay trở về sáu năm sau....

Địa điểm vẫn là ở trên giường, cậu vẫn bị làm đến chết đi sống lại.

Chẳng qua người đè lên cậu đã đổi thành Lương Lương version lớn.

"Tại sao? Đau quá! Ưm..." Tại sao người thích cậu ai cũng cực kỳ biến thái vậy, tên Lương Lương này so với Tả Thiểu Uấn còn ác hơn, còn xỏ khuyên cho cả thằng nhỏ của cậu luôn.

"Không đau, ngoan, dạng chân ra chút nữa nào..." Học thần version trưởng thành đúng là một tên quỷ súc, thứ đồ chơi kia rõ là không nhét vào được rồi mà vẫn muốn cố.

Cậu khóc không ra nước mắt, trong lòng yên lặng kêu cho mình thêm một cơ hội đi, lần này quay về, cậu không thèm chọn ai hết!

Giọng nói kia hờ hững đồng ý, lại bảo: "Đây là cơ hội cuối cùng, không có lần sau nữa đâu."

Tiếu Hạ Sinh gật đầu liên tục, trong lúc bị làm đến ngất đi thì ngẫm mình nhất định phải thoát khỏi hai tên biến thái này, lần nữa tìm một cậu bạn trai dịu dàng.

Lại mở mắt ra, cậu phát hiện mình đang ở buổi lễ tốt nghiệp, nói cách khác, giờ là hai tháng sau khi mình đồng ý với trúc mã rồi quay ra chia tay để đến với học thần.

Học thần đang ở trên bục phát biểu cảm nghĩ khi tốt nghiệp, trúc mã ngồi sau âm trầm nhìn cậu đến cả người phát run.

"Cậu có một giờ." Giọng nói trong đầu cất lên.

Cậu: "Sao thời gian tự nhiên rút lại nhiều thế??? Buổi lễ tốt nghiệp còn một tiếng nữa mới xong cơ mà! Muốn tôi chia tay kiểu gì!"

Giọng nói trong đầu: "Cậu còn năm mươi bảy phút nữa."

Tiếu Hạ Sinh không có cách xử lý, bắt đầu đứng ngồi không yên, quay đầu nhìn Tả Thiểu Uấn hồi sinh viên, người sau cười với cậu một cái, nhưng ánh mắt lại khiến người ta rợn tóc gáy.

Thời gian trôi qua từng phút, diễn giảng vẫn chưa kết thúc, Tiếu Hạ Sinh không thèm quan tâm, móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho học thần, bảo học thần vừa giàu lại còn là người tốt, nói cảm thấy hai bên không hợp thì quay về phía học thần làm động tác 'Bái bai', rồi len lén chuồn đi trước.

Lúc bước ra đại sảnh, vốn là không muốn quay lại nhìn đâu, nhưng nghe được học thần lúc diễn giảng hơi ngừng một lúc thì không nhịn được quay đầu, thấy Lương Lương lặng lẽ đọc tin nhắn, rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kịt nhìn về phía cậu...

Tiếu Hạ Sinh chạy mất dép, chạy tới khu tập luyện, vừa thở hổn thở hển, vừa cảm nhận được mình cuối cùng cũng được tự do, mặc dù đúng là có lỗi với trúc mã và học thần, nhưng chắc là bọn họ cũng sẽ tìm được người yêu tốt hơn thôi, mình chúc phúc cho bọn họ!

Cơn choáng lại ập đến, Tiếu Hạ Sinh ngán cực kỳ... Chết tiệt! Cậu mệt mỏi lắm rồi, có hai người đang đâm vào trong cậu, mở mắt ra, chỉ thấy quỷ súc học thần và trúc mã biến thái lại đang cùng nhau làm mình, trí nhớ nói cho cậu biết, mối quan hệ này đã duy trì được sáu năm!

"Bé cưng, bên trong em thật mềm..." Học thần cắn lên môi cậu.

"Bảo bối, lúc em khóc lên thật dễ nghe..." Trúc mã bóp ngực cậu.

Nhân sinh không còn gì luyến tiếc, cái giọng nói lừa người kia cũng không xuất hiện nữa. Từ đây, Tiếu Hạ Sinh cùng những ông chồng của mình trải qua cuộc sống hạnh ♂ phúc ♂ vui ♂ vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play