Tô Châu không hề cảm nhận được cái thứ gọi là tình yêu này, tuyệt vọng, tràn đầy biến thái ham muốn và kiểm soát, gọi là nuôi thú cưng thì đúng hơn, cơ mà Nguyên Trụ khác với mấy lão đại ở an toàn khu ở chỗ, Nguyên Trụ chỉ nuôi mỗi mình anh. 

Tô Châu vô cùng hoài niệm quãng thời gian khi còn chưa yêu đương, hôm đó bầu trời thì xanh thẳm, gió thổi nhè nhẹ, bản thân cậu khi ấy dù trong tay không có nhiều tiền bạc, gia đình thuộc dạng trung lưu, từ trong mối quan hệ phức tạp với Nguyên Trụ rồi thành người yêu. 

Nguyên Trụ của lúc đó chỉ là một cậu thanh niên phòng bên thích chơi game, lấy việc gõ chữ để nuôi sống bản thân.Nguyên Trụ hồi trẻ là một trong hai đại thần trên mạng, đánh một ván game thôi tiền thưởng đã hơn mười ngàn, tiểu thuyết viết ra còn khủng khiếp hơn, ở phần bình luận mấy em trai em gái xinh đẹp la hét muốn sinh khỉ con cho hắn. 

Khi đó, một Tô Châu ham vận động, thích đi du lịch đây đó cùng trạch nam đại thần Nguyên Trụ thích nhau, Nguyên Trụ có thể vì một câu nói "Muốn đi" của Tô Châu mà quyết định đặt luôn vé máy bay, có thể vì một câu "Tâm trạng không tốt" của anh mà vô trách nhiệm bỏ hết mọi thứ, ở bên một Tô Châu rõ là đã lớn đầu rồi nhưng vẫn thích làm nũng cùng xem hài kịch. 

Lúc ấy, Nguyên Trụ có thể vì Tô Châu mà kiềm chế bản thân mình, không có tám múi cơ bụng, không có khí thế lạnh lùng cường đại, không thích máu me, không có sự cố chấp điên cuồng, chỉ là một thanh niên ngu ngơ rơi vào lưới tình, trẻ trung như vậy, kiên định như vậy. 

Còn Tô Châu thì cho người ta thuê căn phòng mà cha mẹ anh để lại, là một ông chủ không có tham vọng, chỉ lăm lăm mỗi tháng đi thu tiền nhà sau đó xách mông đi du lịch, trong nhà treo đầy ảnh danh lam thắm cảnh anh đi qua, đều là tự tay anh chụp, cũng có rất nhiều tấm anh chụp trộm Nguyên Trụ, tên này đích xác rất ăn ảnh, nhìn trắng trắng nộn nộn. 

Nơi Tô Châu muốn đi lêu lổng có quá nhiều, cho nên Nguyên Trụ ép bản thân mình mỗi ngày phải giải quyết hết đống công việc rồi cùng Tô Châu bay nhảy khắp nơi, Nguyên Trụ đã từng nói, hắn thích nhất hình dáng tự do ở dưới ánh mặt trời của anh, một Tô Châu đơn giản như vậy chính là tín ngưỡng của hắn, đẹp đến vô lý. 

Tô Châu nghe xong cười một tiếng, lầm bầm trong lòng bảo Nguyên Trụ đây là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, Tô Châu biết mình lớn lên như nào, mình thì không xấu cũng chẳng đẹp, nhưng mà Nguyên Trụ lại đẹp trai một cách quá đáng, ra đến cửa một phát thôi cũng chẳng thiếu cô nào bắt chuyện. 

Tô Châu anh có một ước ao, có một khát khao, anh mong mình sau này có thể xuất bản một cuốn tạp chí ảnh liên quan tới danh lam thế giới. 

Nguyên Trụ cũng có một ước ao, một khát khao, hắn hy vọng Tô Châu có thể hứa sẽ bên hắn mãi mãi, vĩnh viễn không xa rời. 

Rồi mạt thế ập xuống.

Xác sống ăn thịt người, cây cối cằn cỗi, chỉ còn chuột và muỗi, thú dữ thì bị đột biến, tất thảy mọi thứ tựa như giấc mơ vậy. 

Khi ấy có rất nhiều người chết, Tô Châu trốn trong một gian khách không thừa chút đồ ăn nào, bọc chăn kỹ càng, không dám bước chân ra khỏi cửa, vừa hoảng vừa đói, vừa nghe bụng réo vừa lén lút vén rèm cửa sổ lên nhìn thế giới nhuốm máu bên ngoài. 

Mạt thế ngày thứ nhất, giao thông và thông tin đều bị xáo trộn, Tô Châu chẳng có chút giá trị vũ lực, coi thấy dưới lầu có đửa trẻ khóc nức nở cũng không dám mò ra giúp đỡ, run lẩy bẩy cảm thấy mình thật vô dụng. 

Tất nhiên, khi anh phát hiện ra cái thế giới này điên rồi thì đã tính toán liên lạc với Nguyên Trụ, kết quả anh vất vả lấy dũng khí đi gõ cửa nhưng chẳng có ai ra mở, hốc mắt Tô Châu đỏ hoe, anh cho rằng, Nguyên Trụ cũng bị biến thành xác sống. 

Tô Châu biết mình không thể giải cứu thế giới, cũng chẳng thức tỉnh mấy cái dị năng tuyệt vời như trong tiểu thuyết, anh nghĩ, hay là mình chết quách đi cho xong, đỡ phải chịu đựng mấy cái cảnh này. 

Nhưng Tô Châu không xuống tay được, tay cầm dao mà run lẩy bẩy, thế nào cũng không dám đâm, vì vậy lặng lẽ buông dao xuống, tự an ủi rằng mình cũng chẳng có thức ăn dư, chắc là mấy hôm nữa cũng chết vì đói thôi, ngồi chờ chết đói cũng ok đấy chứ. 

Mạt thế ngày thứ hai, Tô Châu không chết đói được, người yêu Nguyên Trụ nhà bên của anh nước mắt tùm lum mà đập nhà anh thủng một lỗ, ôm lấy cái eo sắp gãy của Tô Châu, sau thì Tô Châu cảm động cũng không nổi, thều thào câu đầu tiên với Nguyên Trụ là: Anh đói... 

Sau đó Tô Châu mới biết thanh niên Nguyên Trụ thực ra sốt đến mê man ở nhà, khi tỉnh lại thì có dị năng không gian và sấm sét, đây chả phải là kỹ năng tiêu chuẩn của mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết hả, Tô Châu vừa vui vừa buồn, dùng chút thức ăn và đồ uống Nguyên Trụ cầm tới rồi hỏi hắn liệu mình có thể thức tỉnh dị năng không. 

Tô Châu rất mong chờ, nhưng Nguyên Trụ lại không vui lắm, cười cười nói: "Tô Châu anh có em không phải là tốt rồi à, em nhất định có thể bảo vệ anh thật tốt mà." 

Tô Châu nhìn cậu bạn trai nhỏ hơn mình năm sáu tuổi nói: "Không được đâu, anh không thể suốt ngày dựa dẫm vào em được." 

Nguyên Trụ không nói gì, ẩn sâu trong ánh mắt kia như đang đè nén điều gì đó, nhưng Tô Châu không nhìn thấy. 

Giai đoạn đầu của mạt thế thật ra thì cũng coi như nhàn nhã đi, so sánh với mạt thế ba năm cuối cùng, xác sống lúc đầu không yêu không được, dù gì chúng nó cũng không có dị năng, chậm chạp chẳng khác gì mấy con rùa. 

Xác sống giai đoạn hai là nguy hiểm nhất, cũng may người iu mình mạnh hơn, Tô Châu vừa tự hào vừa sùng bái. 

Mạt thế năm năm sau, bạn trai nhỏ của Tô Châu cũng không còn như trước nữa, từ một em trai tơ trắng trắng nộn nộn lột xác thành một lão đại của căn cứ an toàn lớn nhất khu đông, hắn trở nên thâm sâu khó lường, màu da sạm đi không ít, còn có tám múi cơ bụng đẹp đẽ, sức mạnh thì vô hạn, dị năng lợi hại đến nỗi chỉ vung tay một cái thôi là chu vi trăm dặm đã cháy khét lẹt. 

Tô Châu nhìn Nguyên Trụ thay đổi từng chút một, càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng cũng càng ngày càng độc tài tàn nhẫn. 

Trong mắt những người khác, Tô Châu hệt như đồ dễ vỡ nên được giữ trong lòng bàn tay, yêu thương cưng chiều, được biết bao nhiêu người ước ao.

Cuộc sống ở mạt thế của Tô Châu cũng không khác gì trước kia, thậm chí từ khi Nguyên Trụ bắt đầu thành lập an toàn khu, Tô Châu cũng chẳng còn biết xác sống bộ dạng như thế nữa. 

Thế giới bây giờ, số người bị chết đói, bị xác sống ăn thịt đếm không xuể, nhiều người quay ra giết hại lẫn nhau, số khác thì ăn bậy ăn bạ, mà Tô Châu lại bị vỗ béo lên không ít, xoè tay ra, chỗ khớp mu bàn tay có thể thấy rõ da thịt mềm mềm. 

Điều này làm Tô Châu có chút bực bội, anh không thể nào chịu được những ánh mắt nham hiểm, thèm khát mà những người dân tị nạn gầy đến da bọc xương ở căn cứ an toàn kia dùng để nhìn mình. 

Tô Châu đã từng rất rất nhiều lần nói qua với Nguyên Trụ là nếu như có thể cải thiện cuộc sống của mọi người thì cứ tận lực đi, thực ra anh ăn ngon hay không cũng có vấn đề gì đâu, suy cho cùng, Tô Châu anh cũng chỉ là một người bình thường chưa bị mạt thế giết chết, anh cũng có lòng trắc ẩn, lương tâm chưa bị đánh mất. 

Có thể trước đó Nguyên Trụ rất dịu dàng mà đồng ý với Tô Châu, quay người đi thì mặt lạnh tanh mà sai thuộc hạ lôi những tên tị nạn không biết an phận kia ném ra cho xác sống ăn, máu lạnh không có tình người. 

Tô Châu hiểu rằng ở mạt thế này lòng người khó đoán, mình đối tốt với người ta, không chừng một giây sau lại bị họ đâm cho một nhát. 

Thực lòng Tô Châu không cách nào chịu được cái thái độ coi mình như thú cưng mà dỗ dành của Nguyên Trụ, từ đó trở đi, Tô Châu phát hiện ra có rất nhiều thứ không ổn, anh phát hiện hình như mình bị giam lỏng trên tầng cao nhất ở an toàn khu, bất kể đi đâu ở đâu cũng có người giám thị.Anh phát hiện mình không thể cười với ai khác ngoài Nguyên Trụ, quan tâm cũng vậy, nếu không ngay ngày hôm sau người kia sẽ hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại.

Anh phát hiện Nguyên Trụ ở trên giường luôn luôn muốn làm anh đau đớn, chỉ cần có một chút kháng cự lại thôi, là bị hắn điên cuồng đâm vào, hơn nữa càng khóc lóc nỉ non cầu xin tha thứ, Nguyên Trụ càng làm mãnh liệt đến kinh người, đến tận khi phía sau máu thịt mơ hồ. . .Tô Châu thấy mình đã bước chân vào một vòng luẩn quẩn, mình càng sợ Nguyên Trụ, Nguyên Trụ lại càng thô bạo hơn, mà mình thì không thể nào ở nổi trong cái vòng luẩn quẩn đó được nữa. 

Tô Châu không hề muốn thế, Nguyên Trụ như vậy quá xa lạ, anh vẫn khá thích Nguyên Trụ trạch nam trước kia cơ, anh cũng không nói rằng hắn không thể trở nên mạnh mẽ hơn, nhẫn tâm hơn, nhưng ít ra... Không nên nhốt anh như thú cưng ở trong phòng, công việc duy nhất anh có thể làm bây giờ là chờ đợi được yêu thương. 

Giờ đây Tô Châu vô cùng tuyệt vọng, nhưng cuối cùng vào ngày nào đó khi Nguyên Trụ đi ra ngoài để thu thập tài nguyên thì Tô Châu thức tỉnh chút dị năng hệ thuỷ, cũng chẳng phải là loại dị năng quá lợi hại, cơ mà việc này có nghĩa là anh vĩnh viễn không cần ở trong căn cứ giống thú cưng nữa phải không, anh có thể kề vai chiến đấu cùng Nguyên Trụ, anh có thể tự do đi khắp nơi... 

Anh có thể thoải mái ăn thứ mình thích, tự bảo vệ bản thân, anh, được tự do rồi...Lúc Nguyên Trụ trở về thì Tô Châu phấn khích nhào tới, hai chân theo thói quen kẹp lấy Nguyên Trụ cao lớn tuấn mỹ, đôi tay vòng qua cổ đối phương, cười nói: "Nguyên Trụ, anh có dị năng rồi! Coi nè!" 

Lão đại của căn cứ đối với bên ngoài lúc nào cũng hờ hững đưa tay ôm mông người yêu, ngắm nhìn đôi mắt sáng ngời của anh, cảm nhận cái ôm chủ động lâu lắm rồi mới có, hơi mê mẩn, nhưng chẳng mấy chốc sau, khoé miệng hơi nhếch lên khi nhìn thấy bóng nước tụ lại trong tay người yêu, bình thản, ngoài miệng nói: "Vậy sao, bảo bối giỏi quá."

"Vậy là sau này anh cũng có thể ra ngoài cùng em nhỉ, Nguyên Trụ, có được không, anh sẽ giúp em xây dựng căn cứ tốt hơn nữa." 

"Ừ, được chứ." 

Tiếc là qua một đêm, sau khi điên loan đảo phượng mây mưa cùng Nguyên Trụ, Tô Châu tỉnh lại thì phát hiện dị năng mới thức tỉnh của mình biến mất sạch sẽ! 

Tô Châu vừa mất mác lại cảm thấy có gì đó không đúng, cuối cùng khi có cơ hội, anh phát hiện, hoá ra Nguyên Trụ lại còn có một dị năng tiềm ẩn nữa, hắn có thể hấp thụ dị năng của người khác, mà người bị hấp thụ sẽ lại trở thành người bình thường như trước! 

Tô Châu không nín nhịn nổi muốn chất vấn Nguyên Trụ là vì sao! Vì sao lại thành ra như vậy, vì sao lại đối xử với anh như vậy, bóp nát hy vọng của anh... 

Không chờ Tô Châu xông tới, đã nghe được tên thủ hạ kiêm bạn tốt nào đó của Nguyên Trụ trêu chọc mà nói hết thảy chân tướng. 

Thì ra không phải là Nguyên Trụ thay đối, mà là hắn rốt cuộc cũng lộ rõ bản chất... 

Tên trạch nam căn bản là đã theo dõi anh được một năm rồi mới chuyển đến ở cạnh. 

Thanh niên cách vách căn bản là luôn giám thị anh cả ngày lẫn đêm. 

Nguyên Trụ đã viết được tròn ba quyển sách nghiên cứu Tô Châu thích kiểu người gì để hắn nguỵ trang cho tới bây giờ mới lộ ra... Nghe xong, Tô Châu không dám tin mà lui về sau một bước, tiếng thở hổn hển lộ ra tâm tình hỗn loạn phức tạp của anh, anh cảm giác bản thân mình hình như đã thích phải một con quỷ đột lốt người. 

Mà con quỷ đó chẳng hề lo lắng khi bị vạch trần, chớp mắt đã đứng sau lưng ôm lấy Tô Châu hai chân mềm nhũn, tràn đầy yêu thương nói: "Bảo bối đừng lo lắng, thực ra em yêu anh nhiều hơn anh tưởng đó." 

Mặt Tô Châu xanh mét không thốt ra lời, thân chẳng có chút sức lực. 

Từ khi đó, ma quỷ lột bỏ đi tấm da người mà hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc cùng người yêu bị mình quyển dưỡng (nuôi nhốt). 

Mạt thế mười năm sau, Tô Châu tự sát. 

Nguyên Trụ dùng hết năng lực của bản thân mà bảo dưỡng thi thể Tô Châu, thi thể không hề thối rữa mà hệt như khi còn sống, hắn vẫn say đắm Tô Châu như vậy, dù anh chẳng có chút phản ứng, cũng vẫn ngày ngày giao hoan. 

Bởi vì thi thể không được chôn cất cẩn thận, linh hồn Tô Châu trơ mắt nhìn thi thể mình bị Nguyên Trụ ôm, nhưng anh cũng chẳng dư sức mà hận hắn, từ chối, lại nghĩ đến lúc mình bị lừa dối. 

Mạt thế ba năm sau, linh hồn Tô Châu nhìn Nguyên Trụ không thể tự lừa mình dối người rằng anh còn sống được nữa, ôm thi thể anh đi về bãi biển nơi anh từng thích nhất nhưng giờ đã bị vẩn đục, tự sát. 

Trong nháy mắt, Tô Châu nhận ra mình sống lại. 

Ngày mình sống lại, đúng lúc bên cạnh có một thanh niên trắng trẻo đẹp trai mới chuyển tới, mỹ nam tới đưa quà hỏi thăm, Tô Châu sửng sốt rồi cũng nhận lấy. 

Mỹ nam nói: "Xin chào, tôi là Nguyên Trụ vừa mới chuyển tới, sau này chúng ta là hàng xóm, mong được anh giúp đỡ nhiều hơn." 

Chớp mắt đó Tô Châu đã suy nghĩ rất nhiều thứ, anh hiểu có lẽ mình trốn cũng không thoát được, vậy thì nhân lúc mạt thế còn chưa ập đến thì khoảng thời gian này chăm sóc dạy bảo Nguyên Trụ thật tốt, hết lòng với cái đùi vàng này đi. 

"Chào cậu, tôi là Tô Châu." Tô Châu mỉm cười bắt tay lại.

Mặt Nguyên Trụ đỏ ngay tức thì, Tô Châu coi Nguyên Trụ giả bộ trong sáng, cười càng tươi hơn.Dù gì, đây cũng là bằng chứng chứng tỏ đùi vàng này yêu mình điên cuồng. 

Tô • tự cho là mình cũng hắc hoá theo • nhưng thật ra vẫn ngốc bạch ngọt như xưa • sống lại • Châu âm thầm lên kế hoạch chăm sóc dạy bảo, vừa đóng cửa lại, ái thi cuồng ma • đứng ở ngoài cửa Nguyên • diễn xuất tầm ảnh đế • cũng sống lại • Trụ luyến tiếc liếm môi một cái...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play