Cả ba vị chủ nhân phủ Từ đều không phải hạng phàm phu tục tử, riêng Tam gia thì bụng dạ cực kỳ thâm sâu khó dò. Xưa nay Từ Tê Hạc rất giỏi nắm bắt nhân tâm, ăn nói thấu tình đạt lý, dù sự tình khó khăn đến đâu, hễ y ra tay là mọi chuyện xuôi chèo mát mái. Nói vậy để hiểu rằng, một khi y đã trao trọn tình cảm, thì dù Thẩm Kính Đình có kháng cự thế nào đi nữa, cũng phải dần dần đắm chìm trong mật ngọt.
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, rõ là đã khao khát đến thế nhưng y vẫn không chút vội vàng, chỉ khẽ khàng chạm vào bờ môi, làm Thẩm Kính Đình nhớ đến lúc xưa khi anh chăm sóc y bên giường bệnh, hai người thường che chăn, giấu người hầu lặng lẽ hôn môi. Hồi ức ngọt ngào cuộn trào, Thẩm Kính Đình từ từ lơ đãng, sức kháng cự yếu dần, anh chầm chậm ôm lấy y. Lúc này, đầu lưỡi len qua cánh môi ướt mềm, từ từ trượt vào.
Hai người hôn môi một lúc, khi tách nhau ra thì hai gò má đã ửng hồng, cánh hoa phía sau giống như lông vũ, khung cảnh tựa tranh vẽ, đẹp đẽ không sao tả được.
Thẩm Kính Đình nhìn vào đôi mắt không vương bụi kia, chúng ngập tràn tình ý nồng nàn, sâu thẳm trong đáy mắt như cuồn cuộn sóng ngầm, anh thành thân đã lâu như thế, sao lại không đoán được tâm tư người ta, bèn nhỏ nhẹ thủ thỉ: “Nơi này… hay mình quay về đã nhé.”
Từ Tê Hạc ôm lấy anh, không cho quay người chạy trốn: “Nơi này thâm sơn cùng cốc, ngoài đôi ta thì còn ai nữa chứ.” Nói đoạn lại miệng áp môi kề, khiến những lời không muốn nghe đều bị nuốt ngược vào trong.
Thẩm Kính Đình vừa uống rượu hoa đào, miệng vẫn còn vương hương vị, anh biết tửu lượng của mình không tồi, ai ngờ chỉ hôn môi thôi cũng làm men say thêm nồng. Anh ngại ngùng, lảo đảo lùi vài bước, lưng tựa vào thân cây, thế là không còn đường thoát thân. Từ Tê Hạc bước đến ôm lấy anh, cười cười cắn nhẹ vành tai, khe khẽ thầm thì bên tai anh: “Hết chỗ trốn rồi thì nấp dưới thân phu quân em đi, sao nào?”
Mặt Thẩm Kính Đình lại nóng bừng, sau khi sức khỏe Từ Tê Hạc khá lên, tính tình càng ngày càng cởi mở, không ngờ ngay cả chuyện tán tỉnh gió trăng cũng càng phóng đãng bạo dạn. Anh mấp máy môi, muốn nói mà không xong, ấp úng cả ngày mới buông được một câu: “Đừng đùa nữa.” Tuy nói thế, nhưng trong ba vị phu quân, Thẩm Kính Đình lại chẳng biết làm sao với người này, trước đây đã thế, hiện giờ khi Từ Tê Hạc hoàn toàn khỏe mạnh, y lại càng ưa được nước làm tới, sau khi đùa giỡn cũng không quên ức hiếp anh một phen.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT