Nói là làm ngay, sáng sớm hôm sau, Từ Tam gia bảo người thắng xe ngựa, dẫn Thiếu quân, cháu gái cùng người hầu và vài hộ vệ, cả đoàn hương xe tuấn mã thẳng tiến vườn Nam Xuân.
Cửa kiệu vừa mở, Viên Viên đã hấp tấp nhảy xuống.
“Coi chừng đấy.” Thẩm Kính Đình vừa mới lên tiếng đã thấy con trai hớn ha hớn hở chạy tót vào, bà vú và nữ hầu chạy phía sau gọi với theo: “Tiểu thiếu gia ơi.”
Lúc này, một bàn tay như ngọc vén rèm cửa lên, Từ Tam gia dẫn Thiếu quân ra khỏi xe, nói: “Lâu lắm mới được ra khỏi phủ, cứ cho nó đi chơi đi.”
Từ Anh Lạc bước xuống xe, hai ngày nay cô rầu rĩ ủ ê, lúc này nhìn cảnh hoa đào nở rộ ven đường đi, cũng dần dần phấn chấn lên, tươi cười nhiều hơn: “Tiểu Tam thúc, Thiếu quân, Quân nhi cũng vào nhé.”
Từ Tê Hạc không lớn tuổi hơn Từ Anh Lạc là bao, ngoại hình lại thanh tú, phong nhã tựa hoa lan giống hệt thuở niên thiếu, nên tiếng “Tiểu Tam thúc” này Từ Anh Lạc qua bao năm vẫn không sửa được.
Nhìn một lớn một nhỏ ríu ra ríu rít chạy vào, Thẩm Kính Đình bất giác mỉm cười, lúc này phu quân bên cạnh cũng dịu dàng nắm tay anh nói: “Mình cùng vào thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT