Tối nay hiếm khi Từ Tê Hạc đi dự tiệc, lúc về phủ, trăng đã treo đầu cành.
Y khoác một tấm áo choàng trắng tựa tuyết, gương mặt như ngọc, lúc sải bước giữa màn tuyết lại càng phong nhã thanh tân, làm người ta không rời mắt được. Tôi đón y vào nhà, giúp y cởi lớp áo cừu dày, nghe y tủm tỉm cười: “Bọn hầu không nhắn với em là tối nay không cần chờ ta à.”
Dường như tâm tình y rất phấn chấn, sắc mặt hồng hào hơn xưa, tôi cũng cong cong khóe miệng đón ý cười: “Người hầu bảo rồi, là tự tôi muốn chờ Hạc Lang.”
Từ Tê Hạc dịu dàng mỉm cười, đôi mắt êm đềm như nước, nếu không cẩn thận e sẽ chìm trong đó. Tôi nhớ tới lúc mình gặp y, mới biết trần đời thực sự có người phàm lại giống hệt tiên tử. Y ngừng tay, xoay sang hỏi tôi: “Tối nay em đợi ta làm gì?”
Tôi nhìn vào mắt y, đôi mắt ấy quá đỗi chân thành, những đấu tranh trong lòng tôi cả ngày nay như kẹt lại trong đầu. Nhưng tôi hiểu rõ, hiện giờ mà không hỏi, tôi sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội.
Thấy y định đi vào buồng trong, tôi vội gọi: “Hạc Lang.” Tôi lặng lẽ siết mười ngón trong tay áo, nhìn y, ngắc ngứ hỏi: “Đồ đạc trong tủ của tôi… có phải là ngài lấy đi không?”
Bước chân Từ Tê Hạc ngừng lại, quay đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play